Rất nhanh đã đến cuối năm, hơn một tháng này ngược lại yên yên ổn ổn, không dâng lên ngọn sóng nào nữa. Ngày hôm sau Trì Diên nơm nớp lo sợ chuyển trở về nhà, cẩn thận từng li từng tí qua đến hôm nay đều không xảy ra tình huống gì, cậu mới từ từ yên lòng.
Di chứng duy nhất chính là không dám đặt đồ ăn ngoài nữa, tần suất nấu ăn ở nhà tăng lên rõ ràng, tần suất tự mình làm cơm cho Diệp Nghênh Chi tự nhiên cũng tăng lên theo.
Đơn vị nghỉ tết Nguyên Đán, mỗi người được phát hai thùng hoa quả một thùng rau và một bao lớn hồ đào rừng. Hồ đào rừng là hạt nhỏ, lớn chừng ngón cái, mùi vị tuy ngon, nhưng mà rất khó bóc.
Ngày đầu năm hôm đó Trì Diên một mình cơm nước xong, mở ti vi bật đại một kênh dạ hội mừng năm mới nào đó, một bên hết sức chuyên chú cầm kìm chuyên dụng kẹp hồ đào. Kỹ thuật của cậu quá kém, ra tay không nhẹ không nặng, một nhát kẹp xuống, nếu vỏ không vỡ thì lại là kẹp nát vụn. Cậu miễn cưỡng chọn chọn lựa lựa bóc ra ăn, hạt vỡ không còn hình dáng gì thì bỏ vào miệng, hạt thật vất vả mới bóc ra được hoàn chỉnh thì lựa ra để lên trêи bàn thờ Diệp Nghênh Chi.
Cậu không nhìn thấy người an vị ở bên cạnh cậu, mỗi lần cậu tự tay dâng nhân hạt đào lên, người nọ liền nhẹ nhàng ɭϊếʍ đầu ngón tay cậu; thỉnh thoảng cậu ném nhân hạt đào vào trong miệng mình, thứ kia cũng áp tới gần thừa cơ ɭϊếʍ đầu lưỡi cậu.
Nguyên đán loại thời điểm đầu năm mới này, có nhà đương nhiên đều sẽ về, có mấy đồng nghiệp tuổi còn trẻ nhà ở vùng khác không thể quay về, cô đơn giống Trì Diên gọi cậu cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm muộn đều bị cậu từ chối. Trì Diên chưa bao giờ dám về nhà sau mười hai giờ đêm, huống hồ các đồng nghiệp muốn bao biệt thự ở vùng ngoại ô cùng nhau vui chơi, nghe vào tai giống như bối cảnh khúc dạo đầu phim kinh dị. Cậu đã là chim sợ cành cong, một tháng này thật vất vả mới tới được bây giờ, sợ lại gặp phải chuyện gì, vừa nghe thấy đề nghị này đã cảm thấy ngực lành lạnh, đương nhiên không dám đi cùng.
Nhưng một mình qua lễ cũng không tránh khỏi tịch mịch, ban ngày lúc đi mua sắm Trì Diên thuận tay ôm một chai rượu vang, lúc ăn cơm uống một ly. Bây giờ một mình bóc hạt đào bóc đến nhàm chán, lại sinh ra vài phần tủi thân không giải thích được giống như cố tình gây sự, trêи tivi phồn hoa náo nhiệt, điện thoại di động không ngừng báo tin nhắn đến của mọi người chúc mừng năm mới, thế nhưng dường như đều không có quan hệ với cậu.
Những thứ này đều không phải của cậu.
Hình như từ nhỏ đến lớn cậu đã có tật xấu này, một người sống lâu rồi, thời điểm cảm thấy quá cô độc tịch mịch sẽ không hiểu sao mà cảm thấy tủi thân. Nhưng mà tủi thân là tủi thân để được người ta bao dung cho việc mình cố tình gây sự, thuở nhỏ thì còn có ông bà ngoại, hiện tại cậu cô đơn chiếc bóng, tủi thân cái gì chứ? Sau tủi thân lại sinh ra bực bội vô biên, loại cảm giác này giống như có thứ gì đó dù làm thế nào cũng không tìm thấy được không lấy về được.
Để xua tan loại đa cảm đột ngột xuất hiện này, Trì Diên dứt khoát lại lấy ly và rượu vang ra, rót hai ly, một ly đặt ở trêи bàn, một ly nâng trong tay, khẽ cười cười: “Tam công tử, năm mới vui vẻ. Năm tới kính xin ngài chiếu cố nhiều hơn.” Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Mình cũng thật là, vậy mà lại đón năm mới cùng với một tấm bài vị một nhúm tro cốt. Trương đạo trưởng rõ ràng đã nói, Diệp tiên sinh cái gì cũng không lưu lại, chỉ là tro cốt có hiệu quả mà thôi, cung phụng bài vị cũng chỉ là xuất phát từ tôn kính và tạ ơn đối với người đã khuất.
Nhưng giống như con nít thường xuyên làm bạn với búp bê của mình mà sinh ra cảm tình, “Diệp Nghênh Chi” bảo vệ cậu nhiều lần như vậy, hiển nhiên cậu cũng sẽ cảm thấy gần gũi tin cậy hình tượng “Diệp Nghênh Chi”.
Trì Diên một bên trả lời tin nhắn, soạn tin nhắn chúc mừng năm mới, một bên uống rượu, bất tri bất giác đã uống hơn nửa chai. Rượu không ghi nồng độ, nhưng cũng không ngăn được Trì Diên tửu lượng vốn không tốt, tối hôm nay lại không biết là đụng phải tà gì, chỉ cảm thấy ý thức hỗn loạn, thân thể cũng không nghe sai khiến.
Cậu chống bàn đứng dậy, ngẩng đầu liếc đồng hồ quả quýt, vậy mà đã mười hai giờ.
Trì Diên xoa xoa đầu, tắt TV, âm thanh ồn ào rút đi, cả phòng nháy mắt rơi vào trong yên lặng. Cậu chống tường đi đến phòng vệ sinh, rửa mặt qua loa xong liền nằm vật lên giường, ý niệm cuối cùng trong đầu trước lúc mê man là hôm nay mặc kệ cái gì đến gõ cửa cũng không để ý nữa. Cậu buồn ngủ.
Buồn ngủ và mê man đột nhiên xuất hiện làm Trì Diên quên tắt đèn phòng khách, ánh sáng trắng từ khe cửa rọi vào, vừa vặn chiếu sáng nửa chiếc giường. Trì Diên ở trong chăn thoải mái dễ chịu khẽ cọ cọ, hiển nhiên ngủ rất mãn nguyện.
“Ha.”
Trong phòng xuất hiện một tiếng thở dài nhẹ vô cùng, nhưng rất nhanh đã biến mất, dù có người thứ hai ở đây cũng nhất định sẽ cho là ảo giác.
Ngay sau đó đèn trong phòng khách chập chờn hai cái, tắt hẳn.
Một người khác ở trong phòng khách lúc này mới không nhanh không vội mà đi vào trong phòng ngủ, thản nhiên ngồi ở bên giường, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt người đang ngủ say, lại chậm rãi cúi đầu xuống, ɭϊếʍ hôn gò má Trì Diên.
Nhẹ nhàng mà thong thả, giống như ác quỷ hưởng dụng thịnh yến huyết nhục cung phụng mình.
“Hắn” hiển nhiên cũng không muốn để đối phương cứ thế mà ngủ mãn nguyện như vậy, chậm rãi như mọi ngày nằm xuống bên cạnh chủ nhà, kéo chăn lên đem mình cũng phủ vào.
Cảm giác man mát đột nhiên xuất hiện kϊƈɦ thích Trì Diên run lên, cậu nỉ non một tiếng giống như nhỏ giọng oán giận, lông mày hơi chau lại, lại bất động.
Thứ kia nở nụ cười, đưa tay vuốt lên lông mày hơi nhăn lại của cậu, lại ấn lên một nụ hôn.
Hắn ôm cậu vào ngực, bắt đầu chậm rãi hôn từ lông mày, dần dần không thỏa mãn, như động sâu không đáy không thể nào lấp đầy, dù có đem người gắt gao khóa vào trong ngực thế này cũng không đủ, giống như có một ngọn lửa u tĩnh màu đen đè dưới đáy lòng, đặt ở nơi sâu trong linh hồn, dần dần lan ra, thiêu đốt toàn thân.
Điều hòa treo tường trong phòng ngủ đột nhiên “Cách” một tiếng mở ra, tự động vận hành.
Thứ kia triệt để xốc chăn trêи người Trì Diên lên, nằm phủ lên thân thể người sống ấm áp, đòi hỏi vô độ…
Ngày hôm sau Trì Diên tỉnh lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, hình như đã ngủ mơ cả đêm, nhưng lại không nhớ nổi đến cùng là mơ cái gì; trêи thân thể cũng có cảm giác hơi hơi đau nhức, giống như đã vận động cả buổi ở phòng tập thể thao. Bình thường chỉ có lúc giường không thoải mái ngủ không ngon mới bị thế này, nhưng mà chiếc giường này cậu đã ngủ lâu rồi, rõ ràng rất dễ chịu. Cậu chỉ có thể đem toàn bộ quy tội cho việc say rượu, nhưng cậu lại không có cảm giác đau đầu của người say rượu, chút rượu vang kia cũng không đến nỗi làm cho người ta say chứ?
Lúc gọi điện thoại vô tình nói ra chuyện này với Từ Giang, Từ Giang trịnh trọng nghiêm nghiêm túc túc nói cho cậu biết: “Nói theo góc độ khoa học, cậu thế này gọi là đau thương chuyển dời.”
Trì Diên tức gần chết, cậu thật không nên thảo luận vấn đề sinh vật học với một tên nghiên cứu xã hội học.
Nhưng bị Từ Giang chặn họng một câu như vậy, cậu cũng không coi chuyện này là chuyện to tát gì nữa.
Lúc Trì Diên phát hiện ra bất thường thì đã là cuối tháng.
Vấn đề xuất hiện trêи hóa đơn tiền điện —— từ khi dùng máy sưởi trong nhà, cậu chưa bao giờ dùng nhiều điện như vậy, tuy rằng hôm nay máy sưởi không tốt lắm, trong nhà hơi lạnh, nhưng buổi tối đắp chăn ngủ cũng không đến mức phải mở điều hòa. Nhưng mà số điện sử dụng tháng này so với lúc trước cậu mở điều hòa mỗi ngày lại không chênh lệch lắm.
Nhưng lúc này Trì Diên cũng chỉ là nghi ngờ trong lòng, cho dù liên tục bị ma quỷ quấy rầy cậu cũng không muốn dính dáng đến mấy chuyện ma quái làm loạn. Mãi cho đến đêm khuya sau khi viết lách tắm rửa xong, mặc đồ ngủ đứng trước gương cạo râu, nút thắt áo ngủ không buộc cẩn thận, lúc cậu cúi đầu xuống liền lỏng ra, từ phần cổ áo mở rộng có thể thấy rõ chỗ gần đầu v* trêи ngực có một vết đỏ giống tụ huyết, cùng với, ba vết màu xanh như ngón tay lưu lại.
Giống như lúc hoan ái tình tự khó nén không thể kiềm chế được mà lưu lại dấu hôn và dấu tay.