Trì Diên đột nhiên nhớ tới năm đó mình mười sáu tuổi, Trì Viễn Sơn nhốt cậu ngoài cửa, đứng bên trong nói với cậu, “Từ nay về sau mày không còn là con tao. Mày với mẹ mày mau ra khỏi đây, đừng bao giờ quay về nơi này nữa”.
Cậu đến biệt uyển của Diệp gia, muốn báo cho Nghênh Chi ca ca tin này, muốn nói cho ca ca biết mình và mẹ sẽ rời khỏi Trì gia, muốn hỏi ca ca mình nên làm gì bây giờ. Sau khi đến biệt uyển lại chỉ thấy rất nhiều nhân viên y tế mặc áo trắng ra ra vào vào tiểu lâu. Phúc bá nói cho cậu biết Tam công tử phát bệnh đã hôn mê, hiện đang cấp cứu. Cậu chỉ có thể đứng ở ngoài phòng ngăn trở bởi các nhân viên đang bận rộn mà nhìn hắn một lần, người nọ vẫn mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản, nằm trêи giường, khuôn mặt tái nhợt, vô thanh vô tức.
Đó là khoảng thời gian bất lực nhất của cậu. Ngay cả thời gian đợi Diệp Nghênh Chi tỉnh lại để cáo biệt một câu cũng không có, cậu đã phải cùng với mẹ rời khỏi Trì gia.
Cậu lại nghĩ tới buổi sáng gặp Trì Dung ở Hứa gia, Trì Dung đã nói.”Tôi khuyên anh mau rời khỏi đây.” Bây giờ nhớ lại, vậy mà lại tình cờ trùng hợp với lời nói cuối cùng của Trì Viễn Sơn.
Trì Diên nghĩ tới người còn lại trong phòng, cậu đứng dậy nhìn về phía Trì Dung. Trì Dung vẫn lãnh đạm đứng một bên, đối mặt Trì Viễn Sơn đã chết cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, giống như đã sớm đoán được trước, chỉ nhìn Trì Diên xác nhận một câu: “Chết rồi?”
Trì Viễn Sơn bộ dạng kia, thật sự không giống có thể sống qua đêm nay.
Trì Diên gật đầu. Trì Dung liền mở cửa ra đi ra ngoài, báo tin với quản gia đang trông coi bên ngoài, sau đó lại đóng cửa đi vào, nhìn về phía Trì Diên: “Bọn họ phải vài phút nữa mới tới.”
Gã lập tức nhíu mày: “Sao anh còn chưa đi?”
Trì Diên liếc Trì Viễn Sơn trêи giường, ánh mắt chuyển sang Trì Dung: “Vì sao? Các người vì sao đều muốn tôi đi?” Hiện tại cậu đã ý thức được, sự tình có lẽ không hề đơn giản như cậu nghĩ lúc trước. Nguyên nhân Trì Dung muốn cậu đi có lẽ cũng không giống cậu nghĩ.
Trì Dung không trả lời cậu, ngược lại nhìn cậu nở nụ cười.
“Trì Diên.” Gã gọi tên Trì Diên, “Anh có biết trước kia vì sao tôi luôn cố ý muốn gây khó dễ với anh không? Tôi hãm hại anh, cướp đồ của anh, anh rất căm ghét tôi đúng không? Anh … hận tôi, đúng không?”
Trì Diên không nói gì, chỉ im lặng nhìn người trước mặt, bây giờ Trì Dung rất kỳ quái.
“Tôi còn nhớ rõ trước kia chỉ cần bắt nạt anh, anh cảm thấy oan ức sẽ khóc, đáng tiếc về sau không dễ khóc vậy nữa, dù tôi bắt nạt thế nào anh cũng sẽ không khóc với tôi, anh chỉ biết đi tìm tên kia.” Gã lại cười cười, nhìn Trì Diên không chớp mắt, “Có phải vậy không? Trì Diên, nói cho tôi biết, Diệp Nghênh Chi làm anh khóc rất dễ dàng đúng không?”
“Bắt đầu từ khi anh trở về, ngồi xe Diệp gia rời đi đêm đó, tôi không nhịn được mà nghĩ… Anh trêи giường Diệp Nghênh Chi sẽ khóc thành bộ dạng gì. Trì Diên, con ma ốm kia có thể thỏa mãn anh ư? Hay là tuy hắn không được, nhưng vẫn có cách khác giày vò anh, khiến anh khóc cầu hắn? Anh cầu hắn như thế nào, khóc gọi hắn Nghênh Chi ca ca? Hay là ông xã?” Gã tiến lên một bước, nhìn Trì Diên, ánh mắt tối đen, nụ cười nơi khóe miệng vừa giống kɧօáϊ ý vừa giống ghen ghét, lại vừa giống oán phẫn, thậm chí trong nháy mắt còn vặn vẹo.
Trì Diên nhíu mày, lui về sau một bước, nghe được một nửa nhịn không được lớn tiếng cắt ngang: “Im miệng.” Nhưng Trì Dung vẫn bất chấp nói hết lời mình muốn nói.
Trì Dung tiến hai bước về phía cậu, nhìn gương mặt cậu: “Từ nhỏ đến lớn, trong tất cả mọi người chỉ có anh thể hiện cảm xúc thật sự với tôi, dù là anh căm ghét tôi… hận tôi, cũng không sao cả.”
Trì Diên cười nhạo một tiếng rồi quay mặt qua nơi khác không nhìn gã. Cậu đã sớm qua tuổi tin loại chuyện hoang đường này, huống hồ cái gì gọi là “Chỉ có anh thể hiện cảm xúc thật sự với tôi”? Trì Viễn Sơn thiên vị gã, cậu đã tự mình thể nghiệm, mẹ Trì Dung đương nhiên cũng rất yêu thương con trai độc nhất của mình, lần này trở về cậu mới nghe nói mẹ Trì Dung đã qua đời năm năm trước, nhưng tình cảm yêu thương kia từ nhỏ đến lớn kia đều không phải là giả.
Cậu lạnh lùng liếc Trì Dung: “Trì Viễn Sơn và mẹ cậu thì sao? Bọn họ thì không tính?”
“Một con rối với một người điên, anh nói xem nên coi bọn họ là cái gì?” Trì Dung càng lúc càng gần, thẳng đến khi ép Trì Diên đến vách tường không thể lui được nữa, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một người mới dừng lại, khóe miệng vẫn nhếch lên, “Nghe nói bệnh điên sẽ di truyền, anh nói xem có phải tôi cũng đã điên rồi không?”
Nửa câu đầu của gã khiến Trì Diên biến sắc, giương mắt nghiêm mặt nhìn gã: “Cậu có ý gì?”
“Thật đáng thương, ” gã dừng trêи mặt Trì Diên, “Anh vẫn không biết ư? Lần đó mẹ tôi mang thai tôi, là do bà ta hạ cổ Trì Viễn Sơn.”
“Cổ?” Trì Diên nhịn không được lẩm bẩm. Thứ này Trì Diên chỉ mới đọc trong truyện và xem trêи phim, thực tế chưa từng gặp, cho dù lớn lên ở Trì gia cũng không dám tin chắc rằng thứ này thật sự có tồn tại. Hiện tại Trì Dung lại nói cho cậu biết, thứ này được dùng trêи người Trì Viễn Sơn, cha của mình.
“Không sai, chính là cổ. Một người đàn bà điên cầu mà không được, vì một người không yêu mình mà dâng lên thuật vu cổ bản thân nắm giữ để tiến vào Trì gia, cả đời dùng cổ điều khiển một con rối vĩnh viễn không thể nào có được, chính mình lừa mình cả đời, thậm chí bởi vì sử dụng quá mức đến nỗi bản thân mất khống chế thuật pháp, bị vạn trùng phản phệ đoản mệnh mà chết, anh nói không phải điên thì là cái gì?”
Trì Diên kinh ngạc nhìn gã, cậu biết Trì Dung đang nói mẹ gã, hình ảnh người phụ nữ kia hiện lên mơ hồ trong đầu cậu. Mười mấy tuổi lớn lên có thể hiểu chuyện, sau khi biết quan hệ hỗn loạn giữa nhà mình với mẹ con Trì Dung, đương nhiên cậu rất căm ghét Trì Dung và mẹ gã, nhưng mẹ Trì Dung lại không rắp tâm hãm hại mẹ con cậu như gã.
Trong trí nhớ của cậu, người phụ nữ kia thường không ra khỏi phòng, sắc mặt tái nhợt, thỉnh khoảng gặp phải thì vẻ mặt luôn lãnh đạm, đối với Trì Diên cũng luôn là thái độ lạnh lùng đến coi thường. Đã nhiều năm như vậy, người phụ nữ kia ở trong đầu cậu đã mờ nhạt thành một bóng dáng tái nhợt không sinh khí, lúc này tập trung suy nghĩ mới phát hiện mình thậm chí không nhớ nổi hình dáng đối phương, chỉ có thể từ trêи mặt Trì Dung loáng thoáng tìm được một điểm của mẹ gã.
Trì Dung tiếp tục nói, thậm chí khó mà phân biệt là đang nói cho Trì Diên nghe hay chỉ đang lẩm bẩm: “Trước kia tôi luôn thề bản thân tuyệt sẽ không trở thành bộ dạng đáng thương lại thật đáng buồn như bà ta, nhưng sau này tôi phát hiện tôi còn đáng buồn hơn bà ta, ngay cả giả dối tôi cũng không chiếm được, ngay cả cơ hội lừa gạt chính mình cũng không có.” Hắn lầm bầm, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Trì Diên không muốn thăm dò tâm tư Trì Dung, hiện tại cậu chỉ để ý một việc. Lời
Trì Dung nói đã để lộ một thông tin, Trì Viễn Sơn những năm qua có lẽ vẫn luôn bị cổ điều khiển, mà người thao túng chính là mẹ Trì Dung.
Trực giác lại khiến cậu cảm thấy Trì Dung không nói dối.
Giọng cậu trở nên khô khốc: “Ông ấy không có phát hiện ra ư? Tất cả mọi người trong Trì gia cũng đều không phát hiện ra sao? Chẳng lẽ… không có ai ngăn cản sao?”
“Ngăn cản?” Trì Dung chế giễu nhìn cậu, “Trì Diên, sao anh có thể ngây thơ mãi vậy chứ? Lớn lên ở Trì gia, sống trong hoàn cảnh đó mà anh vẫn là cái bộ dạng này? Phát hiện? Ông ta đương nhiên có thể phát hiện, cho nên mới muốn thừa dịp thanh tỉnh hiếm có mà nghĩ mọi biện pháp đưa mẹ con hai người đi, thậm chí không dám để lại bất kỳ liên lạc nào với hai người. Nhưng anh nói xem vì sao ông ta không thoát được? Anh nghĩ ông ta sợ mẹ tôi?”
Hắn lại gần sát Trì Diên, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên không phải. Hắn có thứ đấu không lại, cho dù không có vu cổ thao túng, cả đời ông ta cũng là con rối của Trì gia. Cho nên anh cảm thấy ai sẽ quan tâm, ai sẽ ngăn cản đây? Mẹ tôi dám làm vậy với con trai trưởng Trì gia, có phải cũng có người giúp đỡ, thậm chí còn bày mưu đặt kế hay không?”
Trì Diên mở to mắt, không kìm lòng được mà lại nhìn về phía thi thể trêи giường kia. An nghỉ ở đó chính là cha cậu. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nghe được từ Trì Dung một câu chuyện như thế. Nhất thời cậu không có cách nào nghiệm chứng thật giả trong lời Trì Dung nói, nhưng nội tâm cậu đã tin.
Mọi thứ đều ăn khớp. Thái độ Trì Dung rất kỳ quái, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra lời Trì Dung nói là thật hay giả.
Nước mắt không thể ức chế từng giọt từng giọt lớn lăn xuống, ánh mắt cậu đỏ bừng, quay sang Trì Dung: “Vậy cha… ông ấy là… là thế nào…” Trì Diên ngẩng đầu nhắm mắt, một câu nói phá thành từng đoạn nhỏ.
Trì Dung vẫn có thể hiểu cậu muốn hỏi gì. Gã bình tĩnh nhìn Trì Diên, nói một câuu không liên quan: “Anh lại khóc rồi.”
Lúc Trì Diên mở mắt ra nhìn về phía gã, Trì Dung thản nhiên nói tiếp: “Người nuôi cổ chết, cổ trùng không có ai tiếp nhận, không chống đỡ được bao lâu cũng đã chết, tâm cổ sau khi chết, con rối bị kí gửi nuôi cổ trùng đương nhiên rất nhanh cũng sẽ chết theo.”
“Nếu anh muốn ông ta đi dễ chịu hơn thì có thể nhờ vị kia giúp tiễn đường.” Trì Dung hạ mắt, thoáng cái nở nụ cười, “Có lẽ có thể có tác dụng.”
“Còn có, mau đi đi. Đừng tin Diệp Nghênh Chi, không nên vì hắn mà ở lại.”
Nói xong câu đó, không cho Trì Diên thời gian phản ứng gã đã mở cửa đi ra ngoài. Đúng lúc quản gia mang theo một nhóm người đi tới, bắt đầu thu xếp hậu sự cho Trì Viễn Sơn.
Trì Diên ngẩn người đứng tại chỗ nhìn bọn họ bận rộn, tiêu hóa thông tin trong lời Trì Dung nói. Ý tứ sau cùng của gã là bảo cậu đi tìm Diệp Nghênh Chi nhờ hắn siêu độ cho Trì Viễn Sơn, Diệp gia tu Quỷ đạo, ở phương diện này quả thực tương đối thành thạo, chưa nói đến Diệp Nghênh Chi còn là gia chủ Diệp gia. Nhưng vì sao gã lại muốn nói câu cuối cùng đó? Trì Viễn Sơn lúc hấp hối và gã lại đều nhiều lần thúc giục mình rời đi là vì sao? Trì gia có chuyện gì? Nếu Trì gia thật sự có chuyện mà Trì Viễn Sơn và Trì Dung đều phát hiện, vậy tại sao bây giờ bản thân Trì Dung không tranh thủ thời gian mà rời đi?
Trì Diên lắc đầu. Vô luận như thế nào, hiện tại phải ra ngoài tìm Diệp Nghênh Chi trước, nói những chuyện này cho hắn biết.
Trì Dung nói cậu đừng tin Diệp Nghênh Chi, nhưng hiển nhiên trêи thế gian này người cậu tin tưởng nhất chính là Diệp Nghênh Chi. Cậu tuyệt sẽ không, cũng không bao giờ có khả năng bởi vì lời Trì Dung nói mà sinh lòng hiềm nghi Diệp Nghênh Chi.