Sau khi có tro cốt Diệp Nghênh Chi hộ thân, gan Trì Diên lớn hơn rất nhiều, thời điểm đầu năm mới tự mình lái xe lên đường cao tốc đi về hướng Thế Minh thị.
Em họ Đỗ Đình Đình ở nước ngoài đã lên đại học, thời điểm này đang đi học, trong nhà chỉ có hai người chú và mợ, Trì Diên để quà xuống, ngồi không lâu đã đến giờ ăn trưa.
Mợ Hoàng Thục cười xã giao nói: “Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm, chú con đặt bàn ở *nhà hàng tư gia gần đây rồi.”
(nhà hàng tư gia: đồ ăn ở đây là sở trường do chủ nhà hàng làm, bên ngoài nhà hàng không có biển hiệu, không cố định menu, không có nhân viên phục vụ, nhưng biện pháp chế biến thức ăn thường là gia truyền, có hương vị đặc biệt, hơn nữa số lượng cung ứng có hạn)
Dứt lời đột nhiên giống như nhớ ra việc gì nói: “Đúng rồi, cả nhà anh trai mợ lát nữa cũng tới đây, cháu gái Phân Phân của mợ với con tuổi không chênh lệch lắm, hai đứa cũng nên làm quen một chút.”
Chú Đỗ Minh Kinh nhẹ gật đầu với cậu, cả nhà con gái nhà người ta Tết đầu năm không ở nhà lại đặc biệt chạy tới đây, ai cũng biết là có ý gì. Người ta “Nhiệt tình” như thế, Trì Diên đương nhiên cũng chỉ có thể cười gật đầu.
Ba người bọn họ đến nhà hàng, không lâu sau một nhà anh trai Hoàng Thục cũng đến. Hoàng Phân Phân dung mạo tuy không thể nói là xinh đẹp, nhưng mà cũng không xấu, bản thân lại trẻ tuổi, trang điểm chưng diện liền lộ ra nét thanh xuân mỹ lệ.
Chú Trì Diên lúc trước chướng mắt cô cháu gái này của vợ, một là vì bản thân huynh trưởng Hoàng Thục không có chí vươn lên, thích không làm mà hưởng, trước kia còn đánh bạc, mấy năm nay mặc dù nói là đã cai, nhưng Đỗ Minh Kinh vẫn như trước thầm phê bình hắn, chị dâu Hoàng Thục lại có phần ham hư vinh; hai là Hoàng Phân Phân ở trong loại gia đình này cũng không thể ra khỏi bùn mà không dính bùn, mặc dù không gây ra vấn đề lớn như cờ bạc, nhưng lại học giống cha mẹ không nỗ lực phấn đấu, việc học của bản thân vẫn luôn qua loa cho xong, dựa vào tiền trong nhà mà học lên. Sau khi Hoàng Phân Phân tốt nghiệp, Đỗ Minh Kinh vì mặt mũi của vợ, giúp cô tìm được chức vị thư ký ở trong một công ty quen, nhưng cô gái này lại vừa ngại vất vả vừa nói đồng nghiệp chèn ép, chưa được mấy ngày đã bỏ làm. Về sau nghe nói cũng đã tự mình tìm việc, nhưng bản thân Đỗ Minh Kinh cũng lười quan tâm đến chuyện nhà vợ, cũng không hỏi han nữa.
Bản thân Đỗ Minh Kinh là một cường nhân rất mẫn cán, trong lòng hắn, cháu trai bên ngoại của mình từ nhỏ cha mẹ đã mất, nhưng chưa từng gây ra sai lầm gì, học hành công việc một đường đều để mình sắp xếp thuận thuận lợi lợi mà làm, không hề cầu qua ai khác. Tuy rằng với tư cách là con trai thì dường như hướng nội quá mức và thiếu hụt mạnh dạn, nhưng cũng là đứa trẻ rất ngoan. Chính hắn còn cảm thấy Hoàng Phân Phân không tương xứng, nhưng một là vợ đã từng đề cập qua mấy lần, không tiện bỏ qua mặt mũi của vợ lần nữa, hai là cũng muốn dùng việc này nhắc nhở Trì Diên nên cân nhắc chuyện chung thân đại sự rồi. Hắn nghĩ gặp mặt một lần thấy không thích hợp, đối phương hết hy vọng thì coi như xong, mới tùy ý để Hoàng Thục sắp xếp lần gặp mặt này.
Trì Diên không phải là người hà khắc, mặc dù đối với kiểu “Kết thân” này rất không thích nhưng vẫn giữ bộ dạng ôn hòa lễ độ; bên nữ thoạt nhìn cũng rất dịu dàng ngượng ngùng, Hoàng Thục và anh trai chị dâu mình ngược lại lại tạo bầu không khí sôi nổi, một bữa cơm trôi qua cũng coi như hài hòa.
Đúng lúc này Hoàng Phân Phân đột nhiên nhìn chằm chằm cá hấp trong mâm, một hồi lâu không động đậy cũng không nói gì.
Hoàng Thục đụng cô một cái: “Phân Phân làm sao vậy? Không thoải mái?”
Hoàng Phân Phân ngẩng mặt, ánh đèn của *nhã gian màu trà nhạt chiếu rõ gương mặt trắng bệch cùng mồ hôi lớn như hạt đậu của cô. Môi cô thoáng run run, nhìn về phía Hoàng Thục: “Cá, cá chuyển động mắt...”
(nhã gian: phòng cao cấp)
Hoàng Thục vẫn chưa kịp phản ứng: “Làm sao? Vẫn chưa chín?”
Hoàng Phân Phân dốc sức liều mạng lắc đầu, tựa hồ sắp khóc lên, đột nhiên thét to: “Nó đang nhìn con! Nó cười với con! Con thấy nó bị giết bị mổ bụng cạo vảy, trong bụng nó còn có một con cá con! Cá con bị khoét ra, cũng đang cười với con! Nó muốn chui vào trong bụng con!”
Khung cảnh vốn đang ấm áp bởi vì ngữ điệu quỷ dị và lời nói của Hoàng Phân Phân mà bắt đầu trở nên âm lãnh, Hoàng Thục nghe xong cũng không chịu nổi, trong lòng phát lạnh, sợ run cả người.
Mẹ của Hoàng Phân Phân rồi lại như nghĩ tới điều gì, biến sắc, vội vàng che kín miệng con gái, mắng: “Con làm sao thế? Ban ngày gặp quỷ hay sao! Nói bậy bạ gì đó!”
Hoàng Phân Phân bị mẹ che miệng không phát ra được âm thanh nào nữa, nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng “Hà hà”, giống như tiếng khóc quỷ dị nào đó.
Nhân vật chính đã thành bộ dạng này, bữa cơm này đương nhiên không ăn tiếp được nữa, mẹ Hoàng áy náy cười cười với Đỗ Minh Kinh và Trì Diên, vội vàng cùng chồng mang con gái rời đi trước.
Trì Diên cảm thấy lưng mình phát lạnh từng trận, đây là lần đầu tiên bên cạnh cậu có người xuất hiện phản ứng giống như trúng tà, mà người nọ lại không phải là cậu.
Không biết có phải là lỗi ảo giác của cậu hay không, cậu cảm giác lúc ấy Hoàng Phân Phân còn muốn nói gì đó, lại bị mẹ mình kịp thời ngăn lại. Chỉ có điều cậu đối với việc kết duyên này vốn không muốn, cũng tự nhận mình không phải là người nhiệt tình, chỉ lễ độ biểu đạt quan tâm, cũng thành tâm thành ý đề nghị mợ nên đưa cháu gái mình đi chùa Thái An ở ngoại ô thành phố xem thử xem có phải đã đụng phải cái gì hay không, xong cũng không hỏi gì nữa.
Thời điểm Đỗ Minh Kinh nghe đến một câu “chùa Thái An” kia cũng nhịn không được trừng Trì Diên một cái.
Cháu trai bên ngoại này của mình còn có một điểm đặc biệt không tốt, chính là mê tín. Chỉ có điều điểm ấy hình như lại là học từ mẹ mình, hắn luôn luôn kính yêu mẹ hắn, từ trước tới nay cũng không tiện nói gì.
Trải qua sự kiện này, chuyện tác hợp hai người đương nhiên không được nữa. Về sau Trì Diên nghe nói vừa qua ngày mười lăm Hoàng Phân Phân đã đính hôn với một người khác. Cậu nói thầm trong lòng, cũng không biết mợ đã bảo con gái người ta đi chùa Thái An xem qua chưa, bằng kinh nghiệm thực tế từng trải của cậu, xung quanh Thế Minh thị, chùa Thái An là nơi đáng tin nhất. Lẽ nào sau khi xem xong, đại sư trong chùa nói đúng là đụng phải thứ gì đó, đề nghị bọn họ mau chóng kết hôn *xung hỉ nên mới đính hôn nhanh như vậy?
(xung hỉ: làm việc hỉ, như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí)
Mình có nên cũng thừa dịp năm mới kết hôn xung hỉ để trừ tà không nhỉ? Ý nghĩ này chỉ chuyển một cái, Trì Diên cười cười, lập tức quăng ra sau đầu.
Nhưng không biết là bởi vì xuân đến, hay vì qua năm Trì Diên lại thêm một tuổi, tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, bằng không thì sẽ già mất, hay là đơn thuần chỉ vì đầu năm mới mọi người đều tương đối rảnh rỗi, người quen muốn giới thiệu đối tượng cho Trì Diên thoáng cái nhiều hơn. Trì Diên còn nhớ rõ lần đó Từ Giang muốn giới thiệu sư muội với cậu, bản thân liền liên tiếp gặp quỷ, mợ muốn giới thiệu cháu gái với cậu, kết quả bản thân không sao, ngược lại đối phương bị nghi là trúng tà, cũng không rõ đến cùng là có liên quan tới cậu hay không.
Cái thể chất này của cậu thật sự không thích hợp gieo tai họa cho người khác.
Khỏi cần phải nói, giả sử cậu và một cô gái yêu nhau, thời điểm ở trong rạp chiếu phim hay quán cà phê nhu tình mật ý chàng chàng thϊế͙p͙ thϊế͙p͙, nhìn thấy cậu đeo một bình sứ nhỏ. Cô gái hỏi cậu: “Trì Diên anh đeo gì vậy? Thật độc đáo thật đáng yêu, cũng tặng em một cái được không?”
Cậu mỉm cười trả lời: “Tro người.”
Sẽ không gây ra bóng ma tâm lý cả đời cho con nhà người ta chứ?
Lại thêm bước nữa, nếu có một cô gái có thể tiếp nhận việc cậu đeo tro người, hoặc cậu có thể giấu được chuyện đựng ở trong bình sứ chính là tro người thật, một ngày nào đó người ta đến nhà cậu chơi thì sao? Vừa vào cửa, thứ nhìn thấy đầu tiên trong nhà chính là bài vị.
Cậu mỉm cười nói với người ta: “Bài vị này anh không phải là bày một ngày, anh muốn bày cả đời, sau này chúng ta có nhà cũng vẫn phải bày, một ngày thắp hương ba lần, cục cưng à em nấu cơm cũng phải nấu thêm một phần cho Diệp tiên sinh đó.”
Người bình thường nào sẽ chịu được việc này?
Trì Diên đối với chính mình đã nhận thức rõ ràng, cảm thấy tự mình một mình ở nhà ôm bài vị Diệp tam công tử sống qua một đời tương đối khả thi hơn.
Chờ sau này công việc không còn bận rộn nữa thì tham gia một vài câu lạc bộ thể thao, kết giao bằng hữu, nuôi thú cưng làm bạn với mình. Suy nghĩ một chút, cuộc sống cũng rất tốt đẹp.
Cho nên Trì Diên không chút do dự mà khéo léo cự tuyệt tất cả những người muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.
Nhưng người ở cùng cậu đã không nhẫn được nữa.
Hắn ngày qua ngày làm bạn ở bên cạnh cậu, cậu rồi lại không nhìn thấy hắn.
Hắn có thể đem cậu nhét vào trong ngực, nhưng người bên ngoài không hề hay biết.
Ái nhân của hắn ở trong mắt người khác vẫn luôn cô đơn một mình —— thậm chí chính ái nhân của hắn cũng cho là như thế.
Hắn mơ ước cậu, đồng thời bất mãn cậu bị người khác mơ ước.
Hắn muốn người nọ ôm lại mình, hôn đáp lại mình.
Hắn muốn người nọ nhìn vào mắt hắn, gọi tên của hắn.
Hắn muốn được đáp lại.
Một ngày cuối tháng ba, Trì Diên như mọi khi chìm vào giấc ngủ. Khí trời đã ấm lại, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh như cũ, trong lúc ngủ mơ cậu thấy lạnh, vô thức kéo chăn.
Một “Người” từ phía sau bao lấy cậu, một luồng khí đen mắt thường không thể nhìn thấy chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể cậu.