Xe taxi màu trắng chạy nhanh trêи đường lớn, trong xe phát nhạc đồng quê tuần hoàn, mở cửa sổ thì có gió nóng cháy thổi đến, mang theo nhiệt độ mặt trời tháng hai của bán cầu nam.
Trêи đường đi hầu như chỉ có thể thấy được khu dân cư thấp nhỏ và thực vật cây cối bên đường, từng dải từng dải phong cảnh làng mạc ruộng đồng, chỉ có nơi kế cận trung tâm thành phố mới có chút khí tức hiện đại hoá. Đường phố trống không, người và xe đều rất ít thấy.
Cuối cùng taxi dừng lại trước một tòa nhà cao bốn năm tầng. Lái xe nhận tờ năm mươi đô Trì Diên đưa tới, lầu bầu lẩm bẩm tìm tiền lẻ cho cậu: “Sau này đừng cầm tiền mệnh giá lớn như vậy đi taxi, rất khó trả lại.”
Trì Diên xuống xe, lưng đeo ba lô xách theo vali cầm một ít tiền lẻ đứng trước tòa ký túc xá tương lai của mình, ở trong nước hiện giờ ngay cả tiền xu năm hào cũng rất ít thấy, đột nhiên bắt được một đống tiền xu như vậy khiến cậu hơi không quen, thậm chí không biết nên để ở đâu.
Cậu một bên cất tiền lẻ, một bên quan sát tòa nhà màu đỏ sậm trước mắt. Tòa nhà này hẳn là đã sơn một vài năm, nhìn từ bên ngoài có chút cũ kỹ khiến cho màu đỏ sậm kia thoạt nhìn hơi giống vết máu khô sau khi lắng đọng.
Cậu hít một hơi, kéo vali đi vào, cửa thủy tinh tự động mở sang hai bên, bên trong thoạt nhìn ngược lại mới hơn một chút so với bề ngoài, rõ ràng là đã tu sửa.
Trì Diên vận khí không tệ, lúc đăng ký xong cầm thẻ phòng đi lên lầu liền gặp được một nam sinh Trung Quốc trong thang máy. Nam sinh tên Giang Điền, tới nơi này là vì tham gia một hạng mục “2+2” của trường, hạng mục này của hắn là Đại học năm hai năm ba sẽ học ở trường nước ngoài hợp tác với trường mình, Đại học năm bốn lại quay về trường chuẩn bị tốt nghiệp chờ việc, cho nên tuy rằng bây giờ hắn và Trì Diên đều là học Đại học năm ba nhưng hắn đã ở chỗ này một năm, mọi phương diện đều rất quen thuộc.
Phòng Trì Diên ở lầu bốn, Giang Điền ở lầu ba, thế nhưng lại chủ động giúp Trì Diên mang đồ đạc lên phòng cậu, cùng cậu thu dọn phòng.
“Mỗi lầu đều có phòng bếp chung, có thể tự nấu cơm, còn có phòng tắm phòng giặt, quét thẻ phòng là có thể vào; chỉ có điều nói thật phòng cậu vị trí không tốt lắm đâu, lầu phía trêи là phòng hoạt động, lầu năm là không gian chung, sinh viên nước ngoài thích mở party trong phòng hoạt động, hầu như mỗi Chủ nhật đều mở, rất ầm ĩ. Nhưng mà cũng không có cách nào khác, cũng may bình thường sẽ không quá mười hai giờ. Mặt khác còn có vấn đề gì, ví dụ như mua đồ dùng sinh hoạt, đến trường báo danh, làm vé xe bus, mấy việc đó có thể tìm tôi, tôi có thể dẫn cậu đi, dù sao cuối tuần mới bắt đầu chính thức vào học, gần đây rất rảnh rỗi.”
“Được, cảm ơn cậu.” Trì Diên không chờ được nữa hỏi một vấn đề bản thân quan tâm nhất, “Bình thường ăn cơm như thế nào? Ăn…đồ mình tự làm sao?”
Giang Điền gật đầu: “Đúng vậy, tự mình làm.”
Hắn nhìn nhìn vẻ mặt Trì Diên: “Hoặc là ra ngoài mua đồ ăn, nhưng mà rẻ nhất cũng phải trêи dưới mười đô, hơn nữa mùi vị không có gì đặc biệt, còn ăn không ngon, không bằng cơm mình làm vừa miệng. Gần đây có một tiệm hamburger nhỏ, có bán hamburger, pizza, cá chiên và khoai tây, hamburger phần không nhỏ chỉ bán hơn bảy đô. Pizza ở tiệm đó cũng khá ngon, giống như bột lên men phủ thịt nướng, cà rốt và pho mát rồi nướng thành, phần nhỏ chỉ bán tầm mười đô, đủ ăn một ngày. Chỉ có điều những thứ đó dầu thực vật quá nhiều nhiệt lượng quá lớn, ăn hằng ngày khẳng định không được, thỉnh thoảng không kịp nấu cơm, vào đó mua ăn thì được. Trường học cũng có rất nhiều chỗ bán đồ ăn, nhưng mùi vị số lượng đều bình thường, lại không ngon lắm. Khách quan mà nói kỳ thật tôi cảm thấy subway rất được.”
“Có lẽ tôi vẫn nên tự học nấu thôi.” Trì Diên buồn rầu bưng đầu, không dám nói với cậu bạn mới quen rằng bản thân ngay cả bếp gas cũng không biết bật, lúc ở nhà ngay cả trứng gà cũng chưa từng đập.
Tuy rằng đi nước ngoài trao đổi nhà nước sẽ cho cậu một khoản học bổng không tính là ít, hơn nữa sẽ lo phí máy bay khứ hồi, nhưng cậu ở đây mỗi tháng sẽ phải tốn hơn một nghìn đô —— phí ăn ở một tháng còn nhiều hơn bốn năm trong nước. Hơn nữa trường học của cậu còn có nhà ăn giá rẻ, mỗi bữa không quá mười lăm đồng đã có thể ăn rất khá, dù có chán nhà ăn thì còn có đủ loại đồ ăn ngoài… Lúc này mới có thể cảm nhận tính ưu việt của Đại học xã hội chủ nghĩa. Bản thân cậu bây giờ vẫn đang đi học không có thu nhập, xấu hổ chìa tay xin cha mẹ quá nhiều tiền sẽ tự nhiên học được cách tính toán chi li, học làm cơm xem ra là tất yếu.
Để thuận tiện nên lúc tới đây cậu chỉ mang theo quần áo cần mặc và laptop, đồ dùng cho giường, đồ làm bếp cùng với các loại vật dụng hàng ngày toàn bộ đều cần mua mới, còn phải đến trường làm thẻ sinh viên, đi ngân hàng mở tài khoản, đi làm sim và vé xe bus… Đủ loại việc khác nhau.
Cũng may có Giang Điền ở đây, một buổi chiều dựa theo thứ tự cần thiết dẫn Trì Diên đi làm hết, lại dẫn cậu đi nhận biết trường và đường đến khu trung tâm mua sắm. Để cảm ơn, sau khi mua đồ xong Trì Diên mời hắn ăn cơm ở nhà hàng Malaysia trong trung tâm thành phố.
Chỗ đó là Giang Điền đề cử, so ra mà nói đồ ăn khá ngon và rẻ, một phần cơm chỉ hơn hai mươi đô, nhưng rau thịt số lượng đều tương đối đầy đủ. Phần cơm của Trì Diên là cà ri gà và cà ri tôm, mùi vị cũng không tệ, so với gọi đồ Trung thì rẻ hơn.
May mà có Giang Điền dẫn đường, một buổi chiều Trì Diên đã làm xong cơ bản những việc cần làm, chỉ còn thẻ ngân hàng chưa làm cùng với một ít đồ linh tinh chưa mua.
Mùa khai giảng người trong ngân hàng tương đối nhiều, phải xếp hàng rất lâu, hôm sau Trì Diên lại tự mình đi, thuận tiện giải quyết bữa trưa và bữa tối ở subway trong trường và một tiệm gà chiên.
Buổi tối lúc về ký túc cậu gặp hàng xóm ở phòng bên trái và bên phải.
Cậu ở phòng 407, phòng 406 bên trái là một nam sinh tóc đen tên Alex, thân cao trêи một mét tám, da rất trắng, cười rộ lên cũng rất rực rỡ; phòng 408 bên phải là một nữ sinh tên Emily, mái tóc vàng mềm mại. Từ ngoại hình rõ ràng hai người đều là người phương Tây.
Ký túc xá nơi này phải xin xét vào, mỗi năm học hoặc mỗi học kỳ lại phải xin mới, cũng có rất nhiều sinh viên đổi ký túc hoặc là chuyển ra ngoài tự mình thuê nhà trọ. Emily cũng vừa chuyển vào, nói chuyện với bọn họ một lát liền trở về chuẩn bị đồ, cô đã hẹn bạn cùng nhau ăn tối.
“Vậy là cậu mới đến hôm qua à?” Alex nhìn cậu nói, “Sophus có rất nhiều nơi hay ho, tôi có xe, cũng có thể dẫn cậu đi. Cậu có thích tụ họp không? Bọn tôi cũng có nhiều buổi tiệc thú vị lắm.”
Bất kể nói thế nào, sự thật là trong cuộc sống, người nhiệt tình vui tươi sẽ dễ chiếm được hảo cảm của người khác hơn, có một hàng xóm tốt cũng không phải chuyện xấu. Trì Diên nói cám ơn với đối phương, lại tán gẫu thêm hai câu mới tạm biệt trở về phòng mình.
Ngày thứ ba lại là một ngày trời đầy mây hiếm thấy, tầng mây che khuất ánh mặt trời, sắc cây cũng hiện vẻ tối trầm, cảnh tượng này ở tháng hai tương đối ít thấy.
Trì Diên hai ngày trước bôn ba hơi mệt, hôm nay mười giờ sáng mới rời giường, bắt xe đến siêu thị gần đó cẩn thận chọn lựa mua rau thịt những ngày này có thể sẽ ăn, xách về mang vào bếp.
Nói thật cậu cũng không rõ bản thân sẽ làm món gì, bèn mua một hộp trứng gà, một miếng thịt bò đóng gói, nửa cây cải trắng và hai quả cà chua, ít nhất mấy thứ này đều thường gặp, không khó chế biến lắm. Đường muối xì dầu các loại gia vị ngày đầu tiên Giang Điền đã dẫn đi siêu thị Trung Quốc mua, tuy rằng trong đầu cậu là một đống bột nhão, căn bản không biết những thứ đó so với mấy chất hóa học phải dùng như thế nào, nhưng ít nhất sẽ không thiếu.
Mỗi tầng đều được bố trí hai phòng bếp, trong bếp có hai tủ lạnh chung lớn và một tủ đá, trong tủ lạnh mỗi người đều có vị trí thuộc về mình có thể khóa. Vị trí tủ lạnh của Trì Diên ở bên trái bếp, bốn phía bếp là tủ bát, bồn rửa, ở giữa là hai hàng bếp gồm sáu cái.
Trì Diên lấy chiếc chảo mới mua ra đặt lên bếp, cẩn thận bật gas. Cậu quyết định bắt đầu làm từ cơm chiên đơn giản nhất.
Cậu dùng lò vi sóng hấp một chén cơm, thái sợi nửa cây cải trắng, cắt cà chua hạt lựu, đập một quả trứng gà, rất có ý thức đem cà chua, nửa cây cải trắng và thịt bò căn bản không biết phải làm thế nào còn dư lại bỏ vào trong tủ lạnh —— cậu nghĩ chờ trù nghệ của mình tiến bộ, nói không chừng có thể làm thịt bò hầm cà chua.
Trì Diên lên mạng tìm hướng dẫn làm cơm chiên, dựa theo các bước trước tiên đổ dầu vào đợi cho sôi, sau đó đổ cơm đã hấp xong vào, tiếp đó lại cho thêm cải trắng, cà chua và trứng gà.
Trong hướng dẫn nói là cho thêm trứng và hành thái, nhưng cậu cảm giác dù sao mình cũng phải bổ sung chút rau. Cơm mới hấp xong hình như hơi ướt, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy. Cho tới giờ tất cả đều rất tốt đẹp, cậu chỉ cần cầm muôi đảo đảo xào xào rồi thêm chút muối là được.
Hai phút sau khi Trì Diên trợn mắt há mồm nhìn cà chua ra nước, cải trắng cũng ra nước, trong nồi là một đống hồng đỏ trắng ngập nước.
Mặt cậu giật giật, lấy điện thoại di động ra, rơi vào đường cùng chỉ có thể cầu viện Giang Điền.
Chỉ chốc lát sau Giang Điền đã từ lầu ba lên, giật mình nhìn chảo của Trì Diên: “… Đây là cái gì?”
Cũng may Trì Diên vẫn biết trước tiên phải tắt lửa.
“Cơm chiên. Bỏ thêm cà chua, cải trắng, còn có một quả trứng gà.” Cậu thật đáng thương, một bữa cơm ngay cả chút thịt cũng không có —— bởi vì không biết nên làm như thế nào.
“Cơm của cậu hấp hơi quá ướt, hơn nữa bản thân cải trắng rất dễ ra nước, muốn cho vào xào thì ít nhất trước đó phải xào qua một lần mới được chứ?”
Giang Điền nhìn chiếc chảo cũng cảm thấy không đành lòng: “Trì Diên… Cái này cậu còn muốn ăn không?”
“Hẳn là không thể ăn rồi.” Trì Diên nhìn chảo, cậu hơi tiếc quả trứng kia, trứng gà cậu mua là gà nuôi thả, so với gà nuôi nhốt đắt hơn nhiều.
“Không sao, đúng dịp tôi có thể nếm thử hamburger ở nhà hàng cậu nói kia.” Cậu cười khổ nói với hắn.
Giang Điền gật đầu, lại miêu tả cho cậu vị trí tiệm hamburger kia một lần: “Tôi ăn xong mất rồi, nếu không thì còn có thể cứu tế cậu. Nhưng mà thế này cũng không sao, mỗi người đều có việc mình không giỏi, hãy tin tưởng bản thân, vợ tương lai của cậu nhất định sẽ cực kì đảm đang.”
Giang Điền giúp cậu thu dọn đống lộn xộn trong bếp, sau đó hai người tạm biệt, Giang Điền trở về lầu ba, Trì Diên trở về phòng mình lấy ví đi thẳng đến tiệm hamburger Giang Điền nói.
Tiệm hamburger kia nói gần cũng phải đi hết một con phố, mà đoạn đường ký túc xá chỗ cậu thế mà cũng không có chỗ bán đồ ăn nào khác, cậu bắt đầu hoài niệm Đế đô nơi nơi có thể thấy được những nhà hàng lớn lớn nhỏ nhỏ, thậm chí là cả những người giao hàng mặc đồ xanh vàng, so sánh ra nơi đây quả thực có thể nói là nông thôn mới của tư bản chủ nghĩa hiện đại hoá.
Tiệm hamburger kia theo như lời Giang Điền nói ẩn ở mặt sau phố, mặt tiền rất nhỏ, chỉ có ba bốn quầy, không có chỗ ngồi cho khách, cho nên không có chỗ ăn chỉ có thể mang về, nhìn qua hơi đơn sơ.
Trong quầy đặt một ít thức ăn chiên, phía trêи chiếu đèn sáng màu vàng ấm; phía sau là một chảo dầu hình vuông vẫn đang tiếp tục công việc, mang đến cho người ta một loại cảm giác dầu mỡ ấm áp dễ chịu.
Lúc này ở mặt tiền nhỏ hẹp của cửa hàng còn có một vị khách đang đứng.
Đó là một có một người đàn ông trung niên tóc xám, mặc một chiếc áo sơmi trắng, bên dưới là quần tây đen, thu hút ánh mắt người khác chính là ngoài áo sơmi còn mặc một chiếc áo gile kẻ ô màu xám —— mùa này ở nơi này ăn mặc như vậy thật sự là hơi kỳ quái.
Trước ngực hắn còn treo một chiếc đồng hồ quả quýt ánh kim, da mặt và phần cổ lộ ra ngoài đều rất trắng, không giống màu da của người da trắng bình thường, ngược lại trắng bệch như một loại bệnh trạng. Giày của hắn rất sạch sẽ, thế đứng ưu nhã, khiến Trì Diên nghĩ đến thân sĩ truyền thống trong phim ảnh phương Tây.
Cả người hắn và tiệm hamburger này không hề ăn khớp nhau, làm Trì Diên không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.
Người đàn ông cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, quay đầu gật đầu lễ độ cười với cậu, sau khi trả tiền xong liền cầm đồ của mình đi ra. Trì Diên dịch sang trái, nhường đối phương đi ra ngoài.
Nơi góc đường ngoài cửa bên trái nghe có một chiếc xe hơi màu đen.
Người đàn ông cước bộ vội vàng đi đến trước xe, trước tiên mở cửa xe ghế sau khom lưng đưa đồ vào, sau đó mới quay lại ghế điều khiển phía trước mở cửa ngồi vào. Động tác khom lưng kia khiến hắn có vẻ khiêm tốn mà cung kính.
Trì Diên có chút tò mò, vì vậy không tự chủ được vẫn ngó chừng nhìn, thậm chí không ý thức được hành vi của mình có thất lễ hay không.
Trong nháy mắt người nọ mở cửa đưa đồ vào kia, Trì Diên thoáng nhìn thấy hình dáng người ngồi ở ghế sau. Đó hẳn là là một nam nhân, bởi vì tuy rằng chỉ trong nháy mắt, cậu vẫn nhìn thấy từ trong vươn ra một bàn tay trắng xám mà thon dài—— thon dài rồi lại to rộng hữu lực, khớp xương rõ ràng, cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Không có khả năng là tay phụ nữ cho lắm.
Ngón tay hắn hình như đeo vật gì đó, thoáng cái làm chói mắt cậu.
Trì Diên nhắm tịt mắt, lúc mở mắt nhìn lại thì chiếc xe hơi màu đen kia đã biến mất nơi góc đường.