Trì Diên cắn lên sườn cổ Huyết tộc. Nhưng bản năng cậu không dám dùng sức quá mạnh, nhay tới nhay lui, thay đổi mấy góc độ, cũng chỉ in lại một dấu răng mờ mờ, để lại một khoảng nước miếng ẩm ướt.
Quả thực như cún con chưa mọc răng đùa nghịch. Huyết tộc buồn cười mà ôm lấy cậu, khẽ nói: “Ngươi là đang chơi với ta sao? Là đang hôn ta sao? Tiểu bại hoại.”
Trì Diên nhụt chí mà thu miệng về, mê mang mở to đôi mắt màu đen vô thần “Nhìn” Huyết tộc, sờ tìm tay trái đang đỡ sau lưng mình, kéo xuống kề vào miệng cắn một cái xuống cổ tay.
Nhưng cắn tay còn không dùng sức bằng cắn cổ, cậu miễn cưỡng thử mấy lần, ngay cả dấu răng cũng không để lại được.
Trì Diên càng thêm mờ mịt, cảm giác nóng cháy do máu Huyết tộc và thánh lực đối chọi nhau trong cơ thể thiêu cậu đến muốn khóc, trong người cực kỳ khó chịu, nhưng lại không thể tìm ra cách giải quyết. Ý thức đã dần không còn tỉnh táo lắm, cậu theo bản năng dựa vào ngực Huyết tộc, liều mạng hút lấy khí tức của đối phương, dùng chúng giảm bớt khó chịu trong người.
Cậu dựa trong ngực quỷ hút máu, hai tay vòng lên người hắn, ngước mặt nhìn đối phương, hai mắt thoáng hồng, long lanh nước nhìn hắn, biểu lộ hỗn tạp khó nhịn, lên án cùng cầu khẩn, giống như cực kì ủy khuất.
Thân Vương Emmer đưa tay điểm mũi cậu, cúi người hôn mắt cậu, trong miệng thì thầm: “Đừng nhìn ta như vậy, giống như lại là ta khi dễ em, rõ ràng là em ngốc, người ta cho cái gì cũng dám uống.”
Rõ ràng bộ dạng ý thức mơ hồ, Trì Diên lại như trong tiềm thức nghe hiểu lời hắn nói, nhắm mắt lại, ôm eo hắn nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, nét mặt càng thêm oan ức.
Huyết tộc khẽ chọc chọc mặt cậu: “Càng ngày càng đáng yêu. Sắp không chịu nổi rồi.”
Trì Diên ý thức mờ mịt dùng mặt cọ cọ ngực hắn, nhắm mắt lại, lông mi khẽ động, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Emmer, cứu tôi. Cầu ngài, tôi để ngài uống máu tôi. Ngài đừng mặc kệ tôi, là tôi sai rồi, về sau máu của tôi đều cho ngài, chuyện gì tôi cũng nghe theo ngài.”
Nghe vào thật sự là vừa mềm vừa ngoan, quỷ hút máu chỉ cảm thấy lòng xao động không thôi, nhịn không được lại càng ôm chặt đối phương, ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng. Hắn thậm chí không phân rõ lúc này Trì Diên rốt cuộc có phải đang tỉnh táo hay không, nếu như không phải, sao có thể đang trong tiềm thức mà biết nghe lời như thế, sao có thể nói ra nhiều lời làm hắn vui sướиɠ như thế. Nghĩ vậy, tâm trí hắn lại nhịn không được bay xa, nhớ tới đêm hôm đó cũng ở đây, dưới ánh đèn này, người trong ngực mơ mơ màng màng mà bò dậy chủ động dâng lên nụ hôn ấm ấm mềm mềm, cầu hắn thương mình.
Quỷ hút máu càng cảm thấy không kháng cự được nữa.
Thật sự là làm hắn không có cách nào. Chưa bao giờ chịu thành thật mà ngoan ngoãn theo hắn, luôn tự rước đủ loại phiền toái, nhưng lại khiến hắn đối với cậu vô kế khả thi, chỉ có thể thuận theo tâm ý của cậu, thỏa hiệp rồi lại thỏa hiệp, chỉ sợ cậu không vui, chỉ sợ cậu không vừa ý.
Huyết tộc ôm cậu đứng lên đi ra phòng ngoài, lấy chiếc dao bạc trêи bàn sách rồi lại ôm về.
Hắn đặt cậu qua một bên giường, dém chăn cẩn thận, cầm dao rạch cổ tay mình.
Hương vị hắc ám đến xa hoa của máu lập tức lan ra tứ phía. Không cần hắn chủ động đưa cổ tay tới, nhân loại ngửi thấy mùi máu đã nhanh chóng bò từ chăn ra, ngồi quỳ trước người hắn, hai tay nâng cổ tay chảy máu của hắn lên.
Trì Diên rất cẩn thận. Trước tiên cậu vươn lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ, lại ngẩng đầu ngửa mặt ngoan ngoãn chờ
ý của đối phương, phát hiện Huyết tộc trước mặt không có vẻ không vui hoặc có ý cản trở mới vùi đầu mặc ý hút.
Cậu hút đến vui sướиɠ. Thân Vương Emmer dùng tay phải kéo chăn phủ lên người cậu, sau đó vuốt ve đỉnh đầu và gáy cậu, Trì Diên cũng thuận theo mà đón nhận.
Lúc sau Trì Diên no bụng rồi liền ôm cánh tay hắn ngủ. Quỷ hút máu muốn rút tay về, lại phát hiện đối phương ôm rất chặt, phát giác hắn muốn cướp về còn phát ra giọng mũi bất mãn kháng nghị từ trong mộng. Thân Vương Emmer không còn cách nào, đành phải duy trì tư thế ôm người đặt lên gối đầu, bản thân thì nghiêng người nằm bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng ôm đối phương.
Dù sao em ôm tay ta, ta ôm em, cũng không mất gì.
Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Huyết tộc đã tỉnh. Hắn kiểm tra thử tình hình cơ thể Trì Diên, thánh lực đã bị tiêu trừ hết. Hắn suy nghĩ một chút, chậm rãi rút cánh tay tê dại ra, trở mình lấy một chiếc khăn lụa màu đen từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, không yên tâm mà buộc khăn che lại mắt cậu—— ai biết được tiểu hỗn đản nhà hắn sẽ tỉnh lúc nào chứ?
Chẳng lẽ gạt cậu là nằm mơ? Chỉ sợ gạt không nổi. Huống chi tuyên ɖâʍ giữa ban ngày cũng không tốt... Quỷ hút máu ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng, thật không dám thừa nhận thời điểm nghĩ đến năm chữ kia tâm tư khẽ động —— ừm, dù sao đối với Huyết tộc mà nói ban ngày mới là thời gian đi ngủ bình thường,... Không có gì không tốt cả.
Trì Diên đến gần mười giờ mới tỉnh, cậu có thể cảm nhận được ánh sáng hơi yếu, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy, trêи mắt như bị vật gì che, cảm giác lại rất quen thuộc. Trì Diên đưa thay sờ sờ, quả nhiên, là một chiếc khăn lụa đen.
Cậu lập tức nhớ ra bây giờ mình đang ở chỗ Thân Vương Emmer, đồng thời nhớ tới tất cả mọi chuyện phát sinh đêm qua —— kể cả cậu ôm Thân Vương Emmer, khóc, làm nũng ăn vạ như thế nào, nói lời lấy lòng cầu hắn cho mình uống máu.
Mặt cậu thoáng cái nóng lên, không kìm được mà rêи một tiếng ôm má trái, suy nghĩ một chút lại nâng tay phải ôm má phải. Mặc dù trong những giấc mộng thấy Diệp Nghênh Chi kia, cậu cũng đã làm rất nhiều việc bản thân không muốn nhìn, đã từng nói rất nhiều lời bản thân nghe không lọt mà mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, thế nhưng dù sao cũng là mộng, không có ai biết, lần này cùng Thân Vương Emmer tính chất hoàn toàn khác nhau. Chính mình đã triệt để mất mặt trước mặt quỷ hút máu.
Nghe thấy tiếng bước chân Huyết tộc đang đi tới, mặt cậu càng đỏ hơn. Trì Diên ngồi xuống, bất an mà siết ga giường, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói với Huyết tộc đã cách mình rất gần: “Xin lỗi, hôm qua... đã uống máu của ngài nhiều như vậy.”
Kỳ thật cậu rất kỳ vọng đối phương quên hết tất cả những việc cậu làm và lời cậu nói hôm qua, nhưng hiển nhiên điều này không thực tế, cậu chỉ có thể trốn tránh mà giả vờ đã quên những chuyện đó, đồng thời tự an ủi bản thân rằng đối với Thân Vương Emmer đã sống hơn một nghìn năm mà nói thì có chuyện gì mà chưa từng thấy? Căn bản sẽ không coi việc bản thân hành động ngu xuẩn là chuyện gì to tát, không cần tự tìm phiền não.
Huyết tộc không nói gì, nhưng Trì Diên có thể cảm giác được ánh mắt đối phương đang ghim trêи mình.
Cậu càng thêm không được tự nhiên, vì muốn xóa bỏ cảm giác lúng túng này thậm chí quỳ gối bước hai bước về phía Huyết tộc, kề sát vào hắn rồi chủ động nâng cổ lên, lộ ra làn da mỏng yếu ớt có thể thấy mạch máu màu xanh lờ mờ. Cậu không nói gì, nhưng cậu nghĩ Huyết tộc hẳn là đã hiểu ý cậu.
Ngón tay lạnh lẽo của Huyết tộc đặt lên cổ cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ta nhớ hôm qua ngươi nói, về sau máu của ngươi đều cho ta hút.”
Hắn cúi xuống, kéo người vào trong ngực, răng nhọn trong nháy mắt đâm thủng làn da mềm mại của cậu.
Hương vị ngọt ngào mà ấm áp, tư vị của ái nhân, thoáng như cùng người trong ngực hòa làm một thể. Hắn thỏa mãn mà khép đôi mắt đen, sau một hồi lâu mới rút răng ra, thở ra một hơi thật dài.
Hắn ɭϊếʍ láp dấu răng và miệng vết thương trêи cần cổ, cố tình để lại một dấu răng bị răng nanh cắn không xử lý. Hắn cảm giác được người dưới tay đang không tự chủ được mà run rẩy, cười cười: “Tiểu đáng thương của ta, lời ngươi nói còn tính chứ?”
Trì Diên không dám chọc giận hắn, lại chơi xấu không muốn thừa nhận, trong lòng cậu thậm chí còn mơ hồ, không dám khẳng định những lời mình nói ra lúc vô thức đó rốt cuộc có phải là lời thật lòng hay không... Bèn quay đầu lấp lửng đáp nước đôi: “... Hai tháng sau tôi phải về nhà.”
Đây là định rời khỏi ta? Răng nanh quỷ hút máu chưa thu hồi lại một lần nữa đâm xuyên qua gáy cậu, hắn nghe được nhân loại phát ra một tiếng rêи ngắn ngủi, vội vàng thả nhẹ động tác, lại duy trì tư thế ngậm ʍút̼ gáy đối phương không tha.
Thật sự là... Tiểu hỗn đản chỉ biết nói dối lấy lòng người khác.
————————
Cho Trì Diên ăn trưa xong Thân Vương Emmer bảo Grey đưa cậu về. Lãnh đạm bình tĩnh giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cũng không nhắc lại chuyện phát sinh hôm qua.
Trì Diên thở dài một hơi, đồng thời lại cảm thấy trong lòng trống vắng, giống như mất đi thứ gì đó. Cậu vậy mà... có phần muốn quỷ hút máu yêu cầu cậu ở lại như mấy lần trước, thậm chí là dùng thủ đoạn ép cậu lưu lại. Cậu muốn Huyết tộc buộc cậu thừa nhận, tất cả những lời cậu nói trong vô thức hôm qua đều là thật.
Ý nghĩ này lại làm cậu sợ hãi cả kinh, tựa như thứ gì đó vẫn luôn bao kín nội tâm đột nhiên bị lột trần.
Trì Diên không dám nghĩ sâu hơn, sau khi đi ra từ chỗ Thân Vương Emmer lập tức gọi cho thợ săn quỷ. Lời Diệp Nghênh Chi nói giống hệt Thân Vương Emmer, cũng giải thích bởi vì cậu không chịu nổi thánh lực và máu dẫn tranh đấu trong cơ thể, đoán được máu dẫn là do Thân Vương Emmer để lại nên mới đưa cậu đến đó cầu Huyết tộc cứu. Nhưng không rõ vì sao, sau khi nghe câu trả lời giống Huyết tộc này Trì Diên lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nguyên bản hai tuần được nghỉ giờ còn lại bốn ngày, sau khi Trì Diên trở lại ký túc xá Giang Điền liền đến tìm cậu chơi, hỏi cậu đi du lịch lần này thế nào, lại rủ cậu cùng đến một vịnh ở một thị trấn nhỏ phụ cận lướt sóng hai ngày.
Nói thật, lần du lịch này ngoại trừ trêи đường bị bắt đi tham gia một buổi tế tự kỳ quái của quỷ hút máu, suýt chút nữa trở thành tế phẩm, cùng với việc không cẩn thận uống nước thánh thiếu chút nữa bị thương, những mặt khác rất không tệ. Nhưng hiện tại cậu cũng cần một lần đi chơi bình thường để thư giãn một chút. Huống hồ cậu không biết lướt sóng, học kỹ năng mới sẽ là biện pháp tốt có thể làm đầu óc trở nên tập trung, không có thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Cậu vui vẻ đáp ứng Giang Điền, trong thời gian hai ngày này quả thực Trì Diên rất ít phân tâm suy nghĩ chuyện giữa cậu và quỷ hút máu, tiếc nuối duy nhất là đến lúc về cậu vẫn chưa nắm được kĩ thuật lướt sóng.
Bán cầu Nam đã dần vào đông, thời gian trời tối ngày càng sớm, năm giờ chiều hai người ngồi xe buýt từ vịnh trong thị trấn trở về Sophus, ước chừng hơn tám giờ là có thể về đến nội thành Sophus. Dọc con đường hầu như đều là núi rừng chưa khai phá, bởi vậy nên không bị kẹt xe, tuy nhiên đều là đường núi quanh co uốn lượn làm người ta chóng mặt, lúc đi Trì Diên đã được lĩnh giáo một lần.
Cho nên để tránh bị say xe, vừa lên xe cậu bắt đầu ngủ, bất tri bất giác đã thật sự ngủ.
Đột nhiên trước xe phát ra một tiếng tiếng va đập mạnh, xe đột ngột ngừng lại. Trì Diên lắc lắc đầu, tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ là khu rừng rậm tối đen, mặt trái dựa vào thân núi, mặt phải là cây cối và thảm thực vật um tùm. Trong rừng nổi lên sương mù, nguồn sáng duy nhất chỉ có đèn trước của xe buýt làm cho tất cả đều lờ mờ, càng thêm nhìn không rõ.
Giang Điền lắc đầu tháo tai nghe, tỏ vẻ bản thân cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ nghe thấy lái xe mắng một tiếng, một bạn học ngồi bên trái lối đi nhỏ ở giữa lo lắng nuốt nước miếng. Cậu ta tên Tony, là hội viên câu lạc bộ lướt sóng ở trường, thường xuyên tham gia hoạt động lướt sóng, đã từng tới trấn nhỏ này rất nhiều lần. Cậu ta và Giang Điền hay nói chuyện, có chút giao tình. Lúc này cậu ta thần thần bí bí mà quay đầu nhìn Giang Điền, thấp giọng nói: “Xong rồi, có lẽ chúng ta đụng phải “Bọn cướp đường” trong truyền thuyết rồi.”