Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung

Chương 81: 81: Đơn Thuốc Và Tì Bà




"Trời sắp mưa rồi hay là mai ngươi hẵng đi." Cố Tử Yên lo lắng, ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt.
Châu Ân Hoan lắc đầu kiên quyết, nàng nói: "Phải đi trong hôm nay, còn sáu ngày nữa sanh thần Ngũ công chúa rồi, ta sợ không kịp."
Nhỏ nghe nàng quả quyết như thế cũng đành để nàng đi, Cố Tử Yên rất muốn đi cùng Châu Ân Hoan.

Nhưng có nhiều thời điểm nên để một mình nàng đi làm thích hợp nhất, nhỏ đưa ô giấy cho nàng kèm theo một hộp tròn nhỏ, trên nắp có hoa văn hoa phù dung.
"Cái này là Thái hậu ban cho, ta đã sai A Liên làm sạch bên trong, ngươi mang cái này theo đưa cho hắn."
A Tố nhanh tay đón lấy đồ nhỏ đưa, nghe lời nhỏ căn dặn một số chuyện.
Mọi thứ xong xuôi, Châu Ân Hoan rời khỏi Hoa Hiên Điện tiến về phía Y Viện hành cung.
Nàng vừa rời khỏi chưa được bao lâu, mưa đã bắt đầu lấm tấm từng hạt.

A Tố vội vàng mở ô giấy ra che cho nàng, trên thắt lưng của cô vẫn còn một chiếc.

Y Viện hành cung cách Hoa Hiên Điện rất xa, nàng thầm nghĩ trong lòng, mỗi sáng Lý Bách đến bắt mạch bình an cho nàng.

Y phải dậy từ sớm mới kịp chuẩn bị.
Mưa bắt đầu nặng hạt, gió thổi vù vù khiến làn váy nàng tung bay.
Từ xa, Châu Ân Hoan đã trông thấy có một người bị xô ngã ra ngoài, y lộn một vòng trên đất, đau đến không gượng dậy nổi.

Hộp thuốc của y cũng bị ném ra ngoài, bể nát.
"Lý Bách!"
Châu Ân Hoan hốt hoảng kêu lên, vớ lấy chiếc ô treo trên thắt lưng A Tố, nàng bung ô ra chạy một mạch về phía Lý thái y.
Lý Bách trông thấy Châu Ân Hoan cầm ô chạy như bay tới, y vô cùng ngạc nhiên.

Cứ ngỡ bản thân đang nhìn lầm, Lý Bách phải chớp mắt vài lần mới tin đây là sự thật.
Những hạt mưa nặng trịch, lạnh thấu không còn giáng xuống đầy y nữa.


Lý Bách ngẩng đầu lên, lọt vào mắt y là gương mặt hốt hoảng của nàng, nhịp thở gấp gáp là do vừa mới chạy vù vù đến đây.
"Huynh có sao không?" Châu Ân Hoan lo lắng nàng vừa hỏi xong, tầm mắt của nàng đã bị thu hút bởi hộp thuốc bể nát, những lọ thuốc bên trong đều làm bằng sứ, thế nên chúng vỡ tan, vụn vãi trên nền đất.
"Vỡ hết rồi!" Nàng thốt lên, định vươn tay nhặt lại một số lọ còn nguyên.
Cổ tay nàng bị giữ lại, nàng giật mình quay phắt sang nhìn y.
"Các lọ sứ bể nát rồi, tiểu thư đừng nhặt nữa kẻo xước tay."
Châu Ân Hoan rút tay về, nàng đỡ Lý Bách đứng dậy.

Y nương theo sức lực của nàng, đứng dậy khá dễ dàng, tuy nhiên cú ngã vừa rồi khiến người y đau buốt.

Lý thái y nhìn hộp thuốc của mình nằm trên đất bị mưa tuôn vào xối xả.

Mắt y đanh lại.
"Có chuyện gì thế? Tại sao bọn họ lại xô huynh ra ngoài?" Nàng vừa phủi lớp lấm lem trên y phục Lý Bách vừa hỏi.
"Chúng ta rời khỏi đây rồi nói."
A Tố nhanh chóng đến đỡ Lý thái y giúp nàng một tay, cả hai người bọn nàng dìu Lý Bách đi tìm một nơi nào đó trú mưa, cách xa nơi này theo lời y nói.

Trước khi đi, nàng ngoảnh đầu lại nhìn hàng chữ Y Viện trên tấm hoành phi.

Đây là nơi thiêng liêng cứu mạng người, nhưng chứa đầy những chuyện vô đức.
Châu Ân Hoan dìu Lý Bách đến một cái đình nhỏ gần đó tránh mưa.

Tính tình A Tố cẩn trọng, cô nhìn ngang nhìn dọc một lúc, trong thấy mưa gió không có ai mới yên tâm cho nàng ngồi gần Lý Bách.

Cho dù là chỗ thân thiết, nhưng thân phận của Châu Ân Hoan vẫn là tú nữ, gặp riêng nam nhân là chuyện không hay.
"Khuỷu tay của huynh có sao không?" Châu Ân Hoan ân cần hỏi.

"Bầm một chút thôi, nay mai là khỏi ngay mà." Y đáp lời nàng.
Châu Ân Hoan đến Y Viện còn có thể tìm ai ngoài y, đây là lần đầu tiên nàng chủ động đi tìm y, chắc chắn là nàng có chuyện muốn nói.

Y hỏi: "Châu tiểu thư có việc cần ta giúp đỡ ư?"
Nàng không ngờ Lý Bách lại vào thẳng vấn đề như thế, Châu Ân Hoan có chút lúng túng.

Nàng lấy trong tay áo ra hai món đồ.

Món thứ nhất là một chiếc hộp gõ nhỏ, món thứ hai là một hộp tròn để đựng son môi.
Đẩy hộp gỗ nhỏ về phía Lý Bách, y nhấc chiếc hộp lên từ từ mở nắp hộp.
Đập vào mắt y là một vật vô cùng quen mắt, đích thực là vật chỉ có gia đình y sở hữu.
Đây là nấm thức thần phơi khô.
Nấm thức thần có công dụng như một loại độc dược, khi dùng phải loại nấm độc này con người sẽ sản sinh ra một trong hai loại ảo giác.

Một là sợ hãi tột cùng, hai là hoan lạc tận đỉnh.

Điều quan trọng nhất là loại nấm này gây nghiện.
Lý Bách cau mày, y trở nên lớn tiếng: "Muội tuyệt đối không được dùng thứ này!"
Giọng y quát lớn khiến nàng giật nảy mình.
Trông thấy nàng bị y dọa hết hồn, Lý Bạch nhẹ giọng: "Xin lỗi tiểu thư, ta lỗ mãng quá, nhưng tiểu thư không được dùng thứ này."
Châu Ân Hoan khẽ lắc đầu, nàng đẩy hộp son rỗng về phía y.
"Không phải muội dùng."
"Huynh có thể giúp muội làm một hộp son đỏ trộn lẫn cây nấm này không?"
Lý Bách lập tức nâng mắt nhìn nàng, sâu trong đáy mắt có trăm ngàn tia ý nghĩ.
Rất nhanh sau đó, y đáp lời: "Ta giúp tiểu thư."

"Đa tạ huynh giúp đỡ."
"Lý Bách, tại sao huynh lại bị xô ra khỏi Y Viện thế? Là kẻ nào xô huynh vậy?" Dứt câu đa tạ, nàng vẫn không sao thoát được hình ảnh nàng thấy vừa nãy, không chịu được bất bình, Châu Ân Hoan muốn hiểu rõ chân tướng.
Y trầm ngâm đôi lát, sau đó quyết định trả lời nàng: "Ta bị đối xử như thế vì ta vô tình đọc được một đơn thuốc."
"Đơn thuốc đó có vấn đề ư?" Nàng hỏi.
Lý Bách gật đầu xác nhận, y chậm rãi nói: "Đó là đơn thuốc làm tăng nhịp đập của tim khiến tim đau nhói, mạch tương rối loạn.

Khi người khác dùng đơn thuốc này, họ sẽ có triệu chứng như mắc bệnh tim."
Nàng sực tỉnh, hai mắt mở to nhìn Lý Bách, miệng không kiềm được mà lắp bắp: "Vậy...!đơn thuốc đó...!của ai?"
"Đơn thuốc đó là của Nhậm thái y, ông ta là thái y riêng của Thủy Lạc Quận chúa."
Sáng hôm sau.
Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan ôm đàn tì bà ra đình nhỏ gần Vườn Thượng Uyển.
Câu chuyện ôm đàn này bắt đầu từ tối qua, khi Châu Ân Hoan quay trở về Hoa Hiên Điện bàn chính sự với Cố Tử Yên, đó chuyện đóng góp tiết mục mà Thái hậu đề ra.

Chân nàng không khỏe không thể múa may quay cuồng được, đàn hát càng không thể.

Vì đêm qua nàng đã thử cất giọng hát một lần và hậu quả là cả Hoa Hiên Điện bị nàng dọa cho tỉnh ngủ.

Nếu mang giọng hát kinh khủng này đi hát mừng sinh thần công chúa thì đây chắc chắn là lần cuối nàng được dự yến tiệc.

Vì làm quái gì có lần sau nữa!
Thế nên phải mất một canh giờ, hai người bọn nàng mới nghĩ ra tiết mục cho sinh thần công chúa sắp tới.
Dự sẽ là tiết mục nghệ thuật trà nở hoa kết hợp cùng với thanh âm đàn tranh.
Chủ thể cũ của nhỏ là cầm thánh, nổi tiếng một vùng.

Đương nhiên Cố Tử Yên cũng được thừa hưởng tinh hoa mà chủ thể cũ để lại, vì thế nhỏ sẽ hỗ trợ cho tiết mục của nàng.

Cố Tử Yên nhờ Vương gia nói với Thái hậu vài câu, chuyện này sẽ dễ dàng được chấp thuận thôi.
Còn vì sao bọn nàng lại ôm đàn tì bà ư?
Để lừa một vài người vào tròng thôi.
Châu Ân Hoan vỗ vai Cố Tử Yên: "Ngươi đánh đàn đi chứ! Đánh tằng tắng tăng tằng tăng ấy."

"Bài tằng tắng tăng là bài gì nữa bà già? Ngươi nhìn đi, đây là đàn tì bà, không phải đàn guitar, biết chưa?" Cố Tử Yên nhăn mặt đáp lời nàng.
"Ít ra ngươi cũng phải vờ luyện tập một chút chớ!" Châu Ân Hoan quyết không tha cho nhỏ, nàng ngẩng đầu trông thấy phía xa xa có bóng dáng quen thuộc xuất hiện, nàng lay lay tay nhỏ: "Đến rồi, đến rồi vào tư thế nào."
Cố Tử Yên chưa kịp ú ớ câu nào, Châu Ân Hoan đã vào vai diễn.
"Cố tỷ tỷ, phần dây đàn này dường như đã căng quá rồi."
Mẹ nó! Hoan Hoan à, ngươi nhập vai nhanh thật đấy!
Nhỏ rặn ra nụ cười ôn hòa, dịu dàng nói: "Châu muội muội nói phải, để tỷ chỉnh lại dây đàn."
"Hai vị muội muội đang luyện đàn sao?" Giọng nói dịu dàng vang lên như gai đâm vào tai Châu Ân Hoan.

Nàng ngước mắt nhìn chủ nhân của giọng nói này, không ai khác là Thủy Lạc.
Cố Tử Yên khẽ đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan, hôm qua nàng có kể cho nhỏ nghe về việc Thủy Lạc bị cấm túc.

Cớ sao hôm nay nàng ta lại có thể thong dong ở đây?
Châu Ân Hoan sớm biết Thủy Lạc Quận chúa không dễ gì để yên phận nhận phạt, nàng giấu ngạc nhiên trong lòng, mỉm cười nói: "Thủy Lạc tỷ tỷ đã chép xong năm mươi lần quyển Cẩn ngôn trọng từ huấn rồi chăng?"
Thủy Lạc nở nụ cười đáp trả nàng: "Ta vẫn chưa chép xong, sở dĩ được giải trừ lệnh cấm túc là do bệnh tim tái phát, sau đó được Ngũ công chúa thương xót đã thay ta cầu xin Hoàng thượng bỏ lệnh.

Nên hôm nay mới có cơ hội gặp hai muội ở đây."
"Bệnh tim của tỷ tái phát đúng lúc nhỉ? Cứ như tỷ muốn lúc nào thì lúc đó tái phát vậy." Cố Tử Yên lên tiếng.
"Cố tỷ tỷ khéo nói đùa, bệnh này nguy hiểm lắm, nào giống như bệnh mất ngủ của tỷ, chỉ cần uống thuốc an thần sẽ ngủ ngay được." Nàng cười nói, đáp lời nhỏ.
Thủy Lạc Quận chúa cười híp mắt, nàng ta nhỏ nhẹ đáp: "Châu muội muội nói phải, cơ mà các muội đang luyện tì bà sao?"
Ngón tay Cố Tử Yên lướt nhẹ qua dây đàn, vờ ngó nghiêng xem dây đàn đã ổn chưa.
"Phải đó, muội giúp Châu muội muội tập tì bà, chuẩn bị cho tiết mục mừng sinh thần công chúa."
Cố Tử Yên tiếp tục nói: "Muội ấy hát không hay, chân lại bị đau không thể múa được.

May ra còn có thể tấu được vài khúc tì bà, cũng có thể tạm biểu diễn rồi."
"Muội sao dám nhận hai từ "biểu diễn" chứ." Nàng ngượng ngùng nói.
Thủy Lạc mỉm cười dịu dàng, nhìn cây tì bà trong tay Châu Ân Hoan, nụ cười của nàng ta càng thêm ngọt: "Ngũ công chúa rất thích tì bà, các muội ráng tập nhé, ta phải về điện tiếp phục chép phạt đây, không phiền các muội nữa."
Nàng ta nói xong thì xoay bước rời đi mất.
Để lại nàng và nhỏ nhìn nhau mỉm cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.