Ngày hôm sau, Thương Lâm biết tình cảnh hiện tại của mình, tình hình khiến cô hơi vui mừng. Cô không chỉ chưa bị bắt về Yến Quốc mà thậm chí còn chưa ra khỏi thành Cận Dương. Nơi này là một tòa nhà trong kinh thành, cụ thể là ở đâu thì còn chưa xác định được. Nhìn tình huống, có lẽ là Tô Kị ra lệnh cho thuộc hạ sắp xếp.
Gió lạnh thấu xương nhưng cô lại không thể trốn trong phòng, cuộn mình trong chăn mà lại bị bắt ra ngoài hành lang ngồi hóng gió với Tô Kị. Hắn thì còn có thể uống rượu cho ấm người, nhưng cô tự xét thấy tưởu lượng của mình không cao nên khéo léo từ chối chén rượu mà hắn đưa qua.
“Cho dù có tỉnh táo đi nữa thì cũng không thể tìm được cách chạy trốn, đừng uổng công vô ích.” Tô Kị liếc cô một cái, lãnh đạm nói.
Thương Lâm nhún vai. “Ai nói ta muốn chạy trốn chứ? Chẳng qua là tưởu lượng của ta quá kém nên không thích uống rượu mà thôi.”
Tô Kị cười xùy một tiếng, lười tranh cãi với cô về vấn đề này nên nói thẳng toẹt ra. “Đã ba này rồi mà bệ hạ của cô vẫn chưa tìm được cô. Thế nào, cô còn hy vọng vào hắn ta ư?”
Thương Lâm đưa tay chống cằm, giọng nói thong thả. “Đã ba ngày mà thuộc hạ của ngươi vẫn chưa tìm được cách để ra khỏi thành. Thế nào, ngươi còn chưa mang lũ vô dụng ấy ra đập cho một trận để xả cơn giận ư?”
Tô Kị bị cô làm cho nghẹn họng, tay phải bất giác siết thật chặt chén rượu sứ men xanh. Chất lỏng thanh mát bên trong rung rinh tạo thành những vòng tròn gợn sóng.
Thương Lâm nói xong câu này thì bỗng nhiên hối hận. Hiện nay cô giống như cá nằm trên thớt, quả thật không nên khiêu khích hắn như vậy. Nhưng cho dù trong lòng có hiểu rõ đạo lý này thì Tô Kị vẫn luôn có cách khiến cô phải bùng nổ. Hình như hắn cực kỳ căm ghét dáng vẻ khăng khăng một dạ của cô đối với Dịch Dương, cứ luôn kể cho cô nghe một chút về tình hình bên ngoài, câu nào câu nấy đều đâm vào lòng cô.
Trong ba ngày cô bị bắt, mọi thứ trong thành đều bình thường, nhưng cửa thành thì lại tăng cường binh lính canh gác, việc ra ngoài thành trở nên hết sức khó khăn. Thương Lâm đoán là đám người Tô Kị chưa chuẩn bị chu toàn các loại giấy thông hành, hoặc là ở trong này tránh đầu sóng ngọn gió cho nên không vội ra khỏi thành. Hàng ngày, Thương Lâm thấy hắn uống rượu múa kiếm, cực kỳ nhàn nhã, không có chút ý thức mình đang là khâm phạm của triều đình.
Có lầm không vậy, ngươi bắt cóc hoàng hậu lận đó!
“Những gì hắn có thể làm cho cô cũng chỉ có thế mà thôi.” Khi Tô Kị nói cho cô biết cửa thành canh gác nghiêm ngặt thì lơ đãng bồi thêm một câu. “So với hành động liều mình hy sinh của cô, bệ hạ của chúng ta quả là tình sâu nghĩa nặng!”
Đương nhiên là Thương Lâm nghe ra được sự trào phúng của hắn nhưng cô lại không tìm được lời nào để phản bác, cho nên đành ngoan ngoãn cắn một miếng bánh trăm tầng thật to, tưởng tượng nó là cái đầu của Tô Kị.
Có lẽ là vì trước đây đã quen biết Tô Kị, hoặc là đã đoán được hắn là người của Yến Quốc nên Thương Lâm cảm thấy mình không sợ hắn lắm. Chẳng phải trong sách đã viết sao, người xưa coi trọng nhất là kỷ cương, vua tôi. Tốt xấu gì cô cũng là công chúa của Yến Quốc, lại là người trong lòng của bạn thân hắn, bất luận là lý do nào trong hai lý do này thì hắn cũng không thể ra tay với cô.
Quả đúng như cô dự đoán, cho dù Tô Kị vẫn luôn châm chích cô nhưng lại chưa từng sử dụng bạo lực với cô, coi như là kẻ ga lăng giữa đám cướp.
Nhưng hắn như thế, không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Thương Lâm cứ tưởng người phụ nữ căm hận mình nhất ở thời đại này chính là Hoắc Tử Nhiêu, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, với sự nỗ lực của bản thân, nữ đệ tử A Nguyễn của Tô Kị đã đánh bại Hoắc Tử Nhiêu, trở thành kẻ địch mạnh nhất trong lòng Thương Lâm.
Trong cái viện này không có nha hoàn, cho nên sinh hoạt của Thương Lâm đều là do A Nguyễn chăm nom. Ngoại trừ thỉnh thoảng bị Tô Kị gọi tới đả kích một phen, còn lại cái bóng màu vàng của A Nguyễn luôn đi theo sau cô như ma ám, không lúc nào buông tha cô.
Tra tấn cô về mặt tinh thần thì thôi đi, hành hạ về thể xác cũng không chịu thua kém. Cái gì mà cố ý đợi thức ăn nguội lạnh rồi mới mang tới cho cô, khi uống trà thì ‘không cẩn thận’ hắt nước trà lên áo cô, những việc như vậy nhiều không sao đếm hết, một lòng một dạ muốn giày vò Thương Lâm cho đến khi không dậy nổi mới thôi.
Sau khi ngẩn người trước mấy món ăn đã nguội ngắt lần thứ ba, cuối cùng Thương Lâm không nhịn được nữa mà ngẩng đầu lên. “Rốt cuộc thì ta làm gì nên tội với cô?”
A Nguyễn hừ lạnh một tiếng. “Không hiểu cô đang nói gì nữa.”
“Nếu ta không đắc tội với cô thì sao cô cứ gây chuyện với ta thế?” Giữa trời rét như dao cắt thế này mà phải ăn cơm nguội canh lạnh, cho dù cô có chịu được thì thân thể nhu nhược này của Hạ Lan Tích cũng không chịu được!
“Ta khuyên cô tốt nhất là hiểu rõ thân phận của mình lúc này. Cô tưởng rằng bây giờ cô vẫn là công chúa cành vàng lá ngọc hay hoàng hậu cao quý sao? Một tù nhân, có cơm ăn là may lắm rồi, con kén cá chọn canh này nọ.”
Thương Lâm thở dài một hơi, nói một cách thấm thía. “Cô gái à, cô làm thế này là không đúng rồi. Tự ý quyết định, sư phụ xấu tính của cô sẽ tức giận đấy.” Cô cũng không ngốc, rõ ràng mỗi lần gặp Tô Kị hắn đều không ngăn cô ăn bánh uống trà nóng thì sao lại âm thầm đưa cơm nguội cho cô chứ? Rõ ràng là cô gái này muốn hành hạ cô, cố tình động tay động chân.
A Nguyễn nghe cô nói xong thì bỗng nhiên nổi cáu, lập tức kéo lấy cô. “Ta tự ý quyết định đó, cô làm được gì chứ? Đi mách với sư phụ đi!”
Thương Lâm bị cô ta nắm lấy cổ tay, đau đến mức kêu lên một tiếng. Cmn, nha đầu này cũng tập võ!
“Mách mỏ gì chứ, ta cũng không phải con nít… Hơn nữa các người thân với nhau như thế, hắn sẽ không vì một người ngoài như ta mà nổi giận với cô. Cô cô cô… buông tay ra!”
A Nguyễn nghe thế thì mặt ánh lên vẻ đắc ý, ngạo mạn nói: “Cô biết là tốt rồi. Ở trước mặt sư phụ, cô mãi mãi cũng chỉ là người ngoài, đừng vọng tưởng rằng có thể can dự vào!”
Những lời này đúng là kỳ lạ, Thương Lâm ngẩn ra trong chốc lát rồi đột nhiên có một phán đoán.
Nhìn những biểu hiện của nàng ta trong mấy ngày qua, lẽ nào… nàng ta thích Tô Kị, sau đó thấy cô và Tô Kị qua lại hơi thân mật nên ghen tỵ?
A ha ha, mối tình cấm sư phụ – đệ tử đây mà, trước đây cô thích nhất là thể loại này!
Điều duy nhất tiếc nuối là cô đệ tử này quá kiêu căng, đáng ghét. Ghép với Tô Kị hình như có vẻ hơi uổng cho hắn…
Thấy vẻ mặt của Thương Lâm hơi là lạ thì A Nguyễn bỗng nhiên bối rối, không nghĩ gì mà đẩy cô một cái. “Cô nhìn ta như thế làm gì?”
Thương Lâm không kịp đề phòng nên bị nàng ta đẩy ngã ngửa ra sau, té nhào xuống đất. Mắt cá chân của cô đau nhói, cô hít một hơi xuýt xoa, gần như muốn bùng nổ.
Chân phải nhúc nhích một chút là đau, cô run run sờ vào chỗ đó, vừa đụng vào là giật bắn cả mình. Má ơi, cái cô A Nguyễn này cũng bạo lực thật, đẩy một cái mà đã khiến cô bị trật chân.
“Chuyện này là sao?” Một giọng nói lãnh đạm vang lên, Thương Lâm và A Nguyễn nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Tô Kị đang nhíu mày, đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Thương Lâm vốn đang rất tức giận nhưng vừa nhìn thấy Tô Kị, theo bản năng cô không muốn tỏ vẻ yếu thế trước mặt hắn chút nào cho nên cố nuốt giận, nói: “Không có gì, không cẩn thận nên té ngã, trật chân thôi.”
Tô Kị đưa mắt nhìn vào chân phải của Thương Lâm rồi lại nhìn về A Nguyễn đang cố tỏ ra trấn tĩnh kia, một lúc sau lãnh đạm nói “Ra ngoài đi.”
A Nguyễn khẽ run lên một chút, cuối cùng để lộ ra vẻ mặt chột dạ. Sau đó nàng ta không nói gì mà cúi đầu, nhanh chóng chạy lướt qua bên cạnh hắn.
Tô Kị đi đến trước mặt Thương Lâm, ngồi xổm xuống, đưa tay định bế cô lên. Thương Lâm cả kinh, vừa định từ chối thì đã nghe hắn châm chọc. “Nơi này trừ A Nguyễn ra thì không còn cô gái nào khác, cô muốn bảo tôi gọi A Nguyễn về bế cô sao?”
Thương Lâm im lặng giây lát rồi cam chịu, nói: “Vậy ngươi nhẹ tay một chút.”
Thương Lâm bế cô lên giường, sau đó lấy một cái hộp bằng gỗ lim từ trong cái tủ bên cạnh ra, đặt trước mặt cô. “Thuốc trị thương ở trong hộp, cô tự thoa đi.”
Hắn quay lưng lại. Thương Lâm cố sức lắm mới cởi được giày ra, ngẩng đầu lên thì phát hiện hắn vẫn chưa đi. “Có chuyện gì nữa không?”
Tô Kị đưa lưng về phía cô, dường như là đấu tranh nội tâm lắm mới nói được. “Ta thay mặt A Nguyễn xin lỗi cô.”
Thương Lâm bĩu môi, quyết định người đại lượng không so đo với kẻ tiểu nhân. “Thôi được rồi, cô ấy vẫn là một tiểu cô nương, ta không so đo với trẻ con!”
“Trẻ con?” Tô Kị bật cười. “Năm nay A Nguyễn mười sáu tuổi, chỉ nhỏ hơn cô một tuổi. Cô giả vờ làm người lớn gì chứ?”
Thương Lâm đang định nói ta lớn hơn đồ đệ yêu quý của ngươi nhiều nhưng lời ra tới miệng thì lại trở thành: “Nhưng ta đã xuất giá rồi! So với một phụ nữ đã lập gia đình như ta, cô ấy chẳng phải tiểu cô nương là gì?”
Tô Kị không nói gì nữa. Thương Lâm nhìn mắt cá chân của mình, đang nghĩ xem nên thoa thuốc thế nào. Rượu thuốc này phải xoa bóp thì mới phát huy tác dụng, nhưng thật sự thì cô không thể dùng sức được.
Tô Kị bỗng nhiên xoay người lại, Thương Lâm giật mình, ngơ ngác nhìn hắn. Tô Kị đi đến trước mặt cô, nhìn bàn chân trần nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, trên mắt ánh lên chút khác thường. Hắn lấy từ trong hộp ra một cái bình thuốc, ung dung nói: “Bỗng nhiên nhớ ra, thuốc này cô không thể tự thoa được, để ta giúp cô.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay định nắm lấy chân cô. Tô Kị lập tức rụt lùi ra sau theo phản xạ, kéo chăn che chân mình lại. “Như thế không hay lắm đâu.” Ở hiện đại, bị đàn ông nhìn chân thì không có gì, nhưng cổ đại thì có vấn đề nha. Hơn nữa hắn còn tính thoa thuốc giúp cô, như vậy có tính là da thịt thân cận không?
Tô Kị nghĩ ngợi một chút. “Vậy để ta bảo A Nguyễn vào giúp cô? Có điều nói trước thì vẫn hơn, tính tình của A Nguyễn không được tốt lắm, nếu cô ấy nhân cơ hội này làm gì cô thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở cô trước.”
Thương Lâm hít sâu một hơi, bắt đầu đấu tranh nội tâm. Thuốc thì chắc chắn là phải thoa, nếu không đi đứng không tiện thì sao mà chạy trốn được? Nhưng cô thì không biết thoa, lại không thể để cái cô A Nguyễn bạo lực ấy thoa, những người khác cho dù cô bằng lòng thì chưa chắc Tô Kị đã đồng ý, vậy chỉ còn…
Cô cúi đầu ủ rũ, thỏa hiệp thêm lần nữa. “Được rồi, ngươi thoa đi.”
Trong mắt Tô Kị lóe lên ánh cười như có như không, tằng hắng một tiếng như không có việc gì, nhìn cô rề rà lấy chân từ trong chăn ra. Làn da của cô mềm mại, mịn màng và lạnh lẽo như ngọc, nắm trong tay bỗng tạo cho hắn một cảm giác là lạ, khiến hắn bỗng nhiên thất thần trong giây lát.
Đây là làn da hoàn toàn khác hẳn với làn da phơi nắng phơi gió suốt ngày của hắn, rất mềm mịn, khiến người ta phải nâng niu cẩn thận.
Hắn bỗng nhiên trở nên thất thố.
Thương Lâm đợi một lát, thấy hắn chỉ nắm bàn chân mình mà không chịu thoa thuốc, ánh mắt thì trở nên là lạ. Cái gã này, đừng nói là đang sàm sỡ cô chứ?
Cũng không đúng. Hắn ghét cô như vậy, có đi sàm sỡ bà già cũng sẽ không đi sàm sỡ cô.
Hay là hắn có sở thích ngắm chân người ta? Tối hôm đó hắn đột nhiên nắm chân cô mà.
“Nè…” Vừa thử gọi một tiếng, Tô Kị thả chân cô ra, đứng đậy. “Hay là để ta bảo A Nguyễn tới giúp cô đi.”
“Nhưng chẳng phải ngươi nói…”
Tô Kị ngập ngừng. “Ta vừa nghĩ được một cách có thể khiến cô ấy ngoan ngoãn nghe lời.”
Bỏ lại câu này, hắn đi thẳng ra ngoài, để mặc Thương Lâm ở đó cảm thấy ù ù cạc cạc, chẳng hiểu gì cả.