“Anh nói xem, có khi nào Tô Kị lừa gạt chúng ta không?” Cô gái không thức thời kia vẫn còn ở đó lải nhải không ngừng. “Dù sao thì đến giờ em vẫn chưa phát hiện có chỗ nào khác thường cả, biết đâu hắn thuận thế làm tới, nói không thành có thì sao?”
“Oh, sao em lại nghĩ thế?” Giọng của Dịch Dương hết sức bình tĩnh. “Lẽ nào hắn không thể hạ độc em?”
“Em chỉ nhớ ra tối hôm đó hắn dẫn người của mình liều mạng chém giết để thoát khỏi vòng vây trùng điệp mà không hề nhắc tới chuyện em bị trúng độc. Lỡ như lúc ấy hắn chết ngay tại chỗ thì há chẳng phải em cũng chết theo hắn sao? Hắn không tàn nhẫn thế đâu.”
Ý của cô là dù sao thì cô cũng là công chúa của Yến Quốc, mà nhìn Tô Kị thì có vẻ hết sức trung thành với Yến Quốc nên chắc hắn sẽ không hại người của hoàng tộc Đại Yến. Nhưng khi rơi vào tai Dịch Dương, thì câu này lại có một ý nghĩa khác.
Anh hít sâu một hơi, từ từ mỉm cười.
Hay lắm. Tô Kị cam tâm chịu mạo hiểm chỉ để đến đưa thuốc giải cho cô, còn nấp trong chỗ tối ngắm cô. Cô thì chẳng những không trách hắn tính kế mình, ngược lại nói chuyện còn đầy vẻ tin tưởng hắn.
Hai người này, đúng là hay thật!
Thương Lâm đang rối rắm thì sau lưng có một sức mạnh truyền tới, siết chặt lấy eo cô. Sức của anh rất lớn, tay thì đè trên hông cô, hơi lành lạnh làm cô khẽ chau mày lại.
“Anh…” Cô giãy ra. “Làm gì vậy chứ?”
Anh không nói chuyện, giữ nguyên tư thế ôm chầm lấy cô từ phía sau, môi thì chậm rãi rơi vào sau gáy cô.
Khác với bàn tay, môi của anh cực kỳ nóng bỏng, cứ lướt da da thịt bóng mịn ngọc ngà của cô, từ trên xuống dưới, hôn tỉ mỉ và triền miên, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trên đời này vậy.
Khi đôi môi anh dán lên cổ Thương Lâm, chân tay của cô đã bắt đầu mềm nhũn ra. Anh ôm chặt cô vào lòng mình, tư thế tràn ngập sự chiếm hữu. Mặt khác, anh không cam chịu thiệt thòi, tự động tìm tòi những thứ khiến anh thích thú, giống như là một thực khách đang hăm hở thưởng thức sơn hào hải vị vậy.
Áo ngủ của cô là do anh chọn, vừa mềm vừa nhẹ, trơn bóng nên rất dễ bị kéo xuống. Anh cũng phát hiện ra điểm này nên to gan định sờ vào trong áo ngủ. Cả người cô cứng đờ, vội vàng kéo vạt áo lại, bảo vệ thân mình.
Động tác vừa cắn vừa hôn vai cô của anh bỗng khựng lại, anh nói khẽ: “Đừng sợ…”
“Sợ… cái đầu anh…” Cô vừa tức giận vừa xấu hổ. “Anh mà còn thế nữa là em giận thật đấy.”
Đừng có lưu manh như vậy chứ! Nếu đã nói là sẽ theo đuổi cô, khi cô còn chưa đồng ý thì phải đứng đắn một chút chứ. Cô thấy trước đây tuy thỉnh thoảng anh có sàm sỡ cô chút đỉnh nhưng vẫn không làm gì quá giới hạn thì cứ tưởng là anh hiểu rõ. nhưng đêm nay anh sao vậy, nổi điên chắc?
“Còn thế nữa… là thế nào?” Không ngờ anh còn dám cười xấu xa và hỏi vặn lại cô, giống như không hết biết là mình đang làm những chuyện không quân tử. “Ý nói là anh đang hôn em sao?”
Anh vừa nói vừa cúi đầu xuống lần nữa, gặm lấy gáy của cô. Đồng thời, tay anh cũng vòng qua, đè lên vùng ngực mềm mại phía trước…
Theo động tác của anh, Thương Lâm như bị sét đánh trúng, cả người không còn chút sức lực nào, đành mặc cho anh làm gì thì làm.
Bày tay anh xoay người cô lại, đè tới không chút khách khí, gương mặt anh tuấn xuất hiện ngay trước mắt cô. Những ngón tay thon dài cởi dây thắt của áo ngủ ra, da thịt nõn nà của thiếu nữ liền lồ lộ trước mặt anh. Cơ thể cô hệt như một khối ngọc bích, không có chút tỳ vết, nằm nổi bật giữa nền vải tơ tằm màu đỏ tía, giống như một vật báu được nâng niu.
Khiến anh nhìn mà phải sững sờ.
Những ký ức từng được nhớ lại vô số lần nay lại ùa về trong đầu anh, khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp, có phần không khống chế được mình.
Đó là lần đầu tiên và duy nhất cho đến nay, anh được thưởng thức hương vị của tình dục mà trước kia từng nghe vô số đàn ông say sưa bàn luận. Lần ấy bắt đầu trong trạng thái mơ mơ màng màng, kết thúc cũng mơ mơ màng màng nên anh đã quên mất rất nhiều chi tiết, chỉ nhớ là giây phút sung sướng nhất, cả người như lên tiên…
Phải thừa nhận là trong suốt mấy tháng này, anh rất nhớ nhung cái cảm giác ấy
“Lâm Lâm…” Ý nghĩ vừa lóe lên là không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh hôn từ mắt, mày cho đến môi cô, thương lượng. “Chúng ta… thử thêm một lần nữa được không?”
Cô ngơ ngác một lúc mới hiểu được ý của anh, sau đó ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.
Sự chần chừ trong lúc ngạc nhiên của cô khiến anh tự động hiểu thành đồng ý. Bàn tay anh lập tức vuốt ve vùng eo cô, từ đó sờ dọc lên. Dưới những động tác nhiệt tình ấy, bàn tay vốn hơi lạnh kia cũng bắt đầu nóng lên, dán vào da thịt cô cứ như là một cái bàn ủi, gần như khiến cô bốc cháy.
“Dịch Dương, anh đừng…” Bây giờ mới phản kháng hình như hơi muộn rồi, huống chi giọng của cô có vẻ rất yếu ớt, nghe không thật tình chút nào.
Áo ngủ bị cởi ra, anh nhìn thấy chiếc áo ngực cô tự làm. Tơ lụa màu xanh lam nhạt bao lấy bầu ngực no tròn, đây là bộ phận mê người nhất.
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, anh nhắm lắt lại, khi mở ra nhìn cô thì đã mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày.
Cô không chịu được ánh mắt nóng cháy của anh nên nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua, lúc ấy chỉ có thể cảm giác được rằng anh lại dán sát vào mình. Anh không cởi áo ngực của cô ra mà kéo nó xuống một chút, sau đó hôn và ngậm lấy bầu ngực trắng như tuyết kia. Đồng thời, tay phải của anh cũng thuận thế, thò vào trong quần cô…
“Ưm…” Cô bỗng nhiên cau mày lại, mặt đỏ bừng lên, mắt rưng rưng nước, vừa bất lực vừa uất ức mà nhìn anh, giống như đang trách móc.
Dịch Dương vốn đang sôi trào máu, nay nhìn thấy ánh mắt chết người kia thì suýt nữa là không kiềm giữ được. Anh thở nhẹ một tiếng rồi đổi chiến trường, chuyển sang cắn mút môi cô.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, lưỡi của anh lướt qua hàm răng cô, sau đó nâng lên, liếm mút ngạc trên của cô.
Cả người Thương Lâm đã bị những động tác của anh trói chặt. Cái đêm hỗn loạn ấy, mọi thứ diễn ra quá vội vã, cô hoàn toàn chưa được nếm thử cảm giác tê dại này.
Đầu óc cô càng thêm mơ hồ, ngón tay anh đã tiến vào sâu hơn khiến cho hơi thở của Thương Lâm cũng trở nên hổn hển. Cô giống như một con cá mắc cạn, chỉ có thể nắm chặt vạt áo anh, há miệng thở phì phò.
Chăn đệm trên giường nhăn nhúm lộn xộn, chiếc chăn màu vàng rực pha màu xanh biếc bị vò một đống đẩy sang bên cạnh, tấm lưng trần ngọc ngà của cô đè lên đó, ở giữa cách một bàn tay anh. Anh nâng người cô lên, giống như cô là một vật trân quý trên tay anh.
Trong tầm mắt mơ hồ, Thương Lâm nhìn thấy Dịch Dương vẫn quần áo chỉnh tề, ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi ra thì mọi thứ đều bình thường. Ngược lại, bản thân cô thì áo quần không đủ che thân, nằm trong lòng anh thở hổn hển.
Đúng là mất mặt chết đi được!
Cơ thể cô bắt đầu run lên dữ dội, đầu óc cô thì trở nên trống rỗng, giống như là bị người ta ném lên một đám mây, vừa lâng lâng vừa choáng váng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cảnh vật trước mắt cũng trở nên sáng rõ. Môi cô hé mở, nhìn chàng trai đang ngồi bên cạnh mình, thấn trí hơi ngơ ngác.
Anh đã rút tay về, lúc này đang chăm chú nhìn chất dịch dính trên ngón tay mình, mắt trở nên âm u sâu thẳm, không biết là đang nghĩ gì.
Nào, hãy để Thương Lâm của chúng ta miêu tả lại cảnh tượng lúc bấy giờ: Một chàng trai khôi ngô tuấn tú đang co một chân, ngồi cạnh cô. Gương mặt trắng trẻo hơi ửng hổng, đầu tóc cũng hơi ẩm ướt vì mồ hôi nhưng vẻ mặt thì vẫn hết sức kiềm nén, cấm dục như thường ngày. Nhưng không thể bỏ qua ánh mắt anh đang chăm chú nhìn một thứ. Trên những ngón tay thon dài còn đọng lại những vết tích rất rõ. Tất cả đều đang nhắc nhở cô vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Mắt Thương Lâm càng ngày càng trợn to, gần như là không dám tin mà nhìn Dịch Dương, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Cô… cô… bị anh dùng tay khiến cho… Trời ơi, đất hỡi!!! Thế giới nay đảo điên hết rồi!
Anh Dịch à, anh đang giở trò lưu manh ở đây, người nhà anh có biết không? Người cha từng lên sóng truyền hình trực tiếp của anh có biết không?
Cô còn đang ngây người, xấu hổ gần chết thì anh Dịch đang giở trò lưu manh kia đã áp lên người cô. Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy hai cổ tay cô, đè lên trên đỉnh đầu, thở hổn hển. “Muốn anh không?”
“Không muốn.” Cô nói như đinh đóng cột. “Anh không giữ lời hứa, anh… ức hiếp người ta…”
Anh cúi đầu, dùng chóp mũi quẹt qua mặt cô. “Anh ức hiếp em khi nào chứ? Em không thích chuyện vừa rồi sao?” Anh phà hơi vào cô. “Không thích sao?”
Thương Lâm nói những lời trái với lương tâm không chút do dự: “không thích, không thích chút nào!”
Anh nhìn cô một cách chuyên chú, trong mắt như có một ngọn lửa đang muốn rực lên thành đám cháy. Thương Lâm cảm thấy anh như vậy có vẻ hơi đáng sợ nên bất giác rụt người về phía sau.
Anh thấy thế thì khẽ xoa trán, buộc mình phải bình tĩnh lại. Nhưng cái nơi đang rạo rực kia khiến cho quá trình ấy diễn ra rất gian nan.
Dịch Dương hít sâu một hơi, cười khẽ một tiếng. “Anh cũng cảm thấy không tốt.” Không thể làm tiếp, cảm giác này đúng là quá tồi tệ.
Anh chống tay sang hai bên hông cô, ngồi dậy rồi đi thẳng ra ngoài.
Thương Lâm lập tức kéo lấy chiếc chăn bên cạnh che người lại, ngồi dậy gọi: “Anh…”
Giọng cô bỗng nghẹn lại trong cổ họng. Gọi lại rồi nói gì đây? Dù sao thì cũng không thể hỏi anh đi đâu hoặc là vì sao lại đi? Thế có vẻ như cô muốn làm chuyện đó với anh lắm vậy.
Cô chỉ đơn thuần là cảm thấy tò mò, cứ tưởng rằng tối nay anh đã quyết chí cưỡng ép cô, ai ngờ giày vò cô tới nửa chừng thì lại thôi. Vậy anh làm thế để làm gì? Tra tấn mình ư?
Dịch Dương dừng chân lại, trong giọng nói mang theo vẻ đè nén rất rõ ràng: “Lúc nãy anh hơi kích động, em đừng…” Anh dừng lại, sau đó nói tiếp. “Anh ra ngoài để bình tĩnh lại đã.”
Thương Lâm nhìn bóng anh biến mất sau bức rèm lụa, đưa tay lên vuốt gương mặt nóng bừng của mình, xấu hổ và ngượng ngùng chui vào trong chăn.
Tối nay đúng là… được mở mang đầu óc! Trước kia, cô thấy trong sách viết rằng chuyện này khiến người ta thích thú tới mức nào, nhưng lần trước, cảm giác duy nhất của cô chính là ‘đau’. Thì ra, quả thật là…
Có điều Dịch Dương cũng giỏi nhẫn nhịn thật. Tới mức này mà vẫn có thể ung dung kiếm chế được thì đúng là không phải người thường!
***
Sau khi xảy ra chuyện này, hôm sau khi gặp lại Dịch Dương, Thương Lâm vẫn thấy hơi xấu hổ. Nhưng anh thì ngược lại, hết sức tự nhiên. Lúc ăn cơm trưa, anh còn chu đáo gắp cho cô một miếng thịt vàng ươm. “Nếm thử món này xem.”
Cô cúi đầu, gắp nó lên ăn, không dám nhìn anh.
Dịch Dương thấy tóc cô cũng sắp rơi vào trong chén thì không khỏi thở dài một hơi. Tối qua anh đã quá kích động rồi, trong kế hoạch của anh, vốn không định làm thế với cô.
Thời cơ vẫn chưa tới.
“Nói tới nói lui, em vẫn chưa biết Nam Cương cửu thanh hoàn là thứ gì đúng không?” Anh suy nghĩ một lúc, quyết định dùng tuyệt chiêu di dời sự chú ý của cô. “Thế nào, muốn biết không?”