Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1

Chương 9: Chương 9



Ta bị đuổi ra khỏi Ngự thư phòng.

Hình như ta có chút không phúc hậu cho lắm.

Dù sao người ta cũng đã giúp ta, ta còn cười nhạo hắn, quả thực không nên.

Sáng sớm hôm sau ta canh giờ đến tẩm cung của Hoàng thượng, xin lỗi hắn. Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, Hoàng thượng đã xoay người bỏ đi.

Ta đoán hắn là sợ ta nói "Có bệnh thì phải chữa trị".

Ta định về cung viết một tiểu thuyết, đặt tên là "Hoàng thượng là tên ngốc".

Ta còn tưởng Hoàng thượng có bao nhiêu cốt khí, kết quả buổi trưa chẳng phải lại chạy đến Chung Túy cung nấu cơm sao.

Ta đang ngồi hóng mát trong sân: "Ây da, ngươi đến—"

"Câm miệng."

Tên ngốc vẫn là tên ngốc đó.

Ta thành thạo đuổi đám cung nữ thái giám đi, sau đó nằm lại trên ghế tựa: "Cửa phòng bếp nhỏ vẫn chưa sửa xong, ngươi chịu khó một chút vậy."

Tên ngốc thò đầu ra từ phòng bếp: "Hôm nay sao ngươi không rửa rau?"

"Ta tưởng ngươi giận rồi, hôm nay sẽ không đến."

"Giận thì càng phải đến, chỉ nấu cơm cho một mình ta ăn, bưng đến trước mặt ngươi."

Ta trợn trắng mắt: "Có bản lĩnh thì ngươi sửa cửa cho ta trước đi."

Hắn thật sự đã sửa cửa cho ta rồi.

Phải làm sao đây, làm ta áy náy quá.

"Nương nương, Trinh mỹ nhân đến, nói muốn học cách nấu ăn của người."

Xin đấy, rốt cuộc phải làm sao mới có thể lật sang trang mới đây?

***

Thời tiết dần dần lạnh.

Gần đây hình như thiên hạ không được thái bình, Hoàng thượng cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.

Có thể nhìn ra được từ thời gian hắn đến ăn cơm.

Hôm nay gió đặc biệt lớn, cửa sổ bị thổi kêu ken két. Ta quấn chặt áo choàng, nghĩ thầm thời tiết như vậy mà được ăn một bữa lẩu thì tốt biết mấy.

Tại sao không ăn nhỉ?

Ta đi đến phòng bếp nhỏ, có thịt, có rau, có nấm, còn có hải sản, vừa hay.

Đương nhiên, ta vẫn không biết thái rau, rau là nhờ người khác thái.

Ta bắc một cái nồi trên lò than ở phòng ấm, cho hành gừng tỏi táo đỏ kỷ tử vào.

Cung nữ đi ngang qua nhìn thấy cái nồi ta đang bắc: "Nương nương, người đang đun nước ngâm chân sao?"

Ngâm cái đầu của ngươi ấy, vãi cả nước ngâm chân.

Lúc Hoàng thượng đến thì đã rất muộn, ta đoán chừng chắc cũng hơn mười giờ rồi.

"Ngươi ở đây đợi ta sao?"

Hoàng thượng nhìn thấy ta ngồi đọc sách ở cửa, có chút kinh ngạc.

"Không có." Ta đặt quyển sách xuống, "Ta chỉ là cảm thấy ngồi ở cửa thoải mái hơn thôi."

Hoàng thượng cởi áo choàng xuống treo ở cửa: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa, đợi ngươi cùng ăn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.