Chuyện xảy ra trong đêm hôm nay làm tôi có chút bồi hồi. Hình ảnh của Đông Anh cứ xuất hiện trong đầu tôi nhiều hơn chứ không hề vơi bớt. Cảm giác này chưa từng xuất hiện giữa tôi với một nam nhân nào cả, thật khó hiểu…Tôi nằm trên giường, không thể nhắm mắt được mà cứ trằn trọc mãi, đến nỗi không thể nằm trên giường tôi lại ngồi dậy đến bàn để uống một ngụm trà
- Công chúa, người vẫn chưa ngủ sao?
- Ta không ngủ được…Nghiễm Nhi…ta thấy khó hiểu quá!
- Người khó hiểu chuyện gì ạ?
Tôi thở dài, tay chống cằm, tay còn lại cầm chén trà trong tay mà vân vê miệng chén
- Em có biết cảm giác yêu một người là như thế nào không Nghiễm Nhi?
- Hmm…em cũng không rõ nữa…nhưng em nghĩ sẽ là cảm giác bản thân luôn nhớ về người đó, khi ở cạnh họ sẽ thấy vui, rời xa họ sẽ có cảm giác khó chịu. Đôi khi còn cảm thấy đau lòng khi họ gặp nguy hiểm…công chúa, người yêu ai sao?
Tôi nghe những điều Nghiễm Nhi nói, bản thân cứ ngờ ngợ không thể xác định được cảm xúc của bản thân đang là gì? Chỉ sợ bản thân đang ngộ nhận cảm giác này là yêu
- Ta không biết nữa…những chuyện vừa nãy cứ làm hình bóng của Đông Anh hiện lên trong đầu ta. Mỗi khi huynh ấy có việc ở thị vệ sở không thể vào cung được ta liền thấy trống trải, lúc ở cạnh huynh ấy ta cảm thấy rất vui…
Tôi chau mày làm vẻ mặt đầu khó hiểu, gục xuống bàn nhìn chiếc lồng đèn hình thỏ mà Đông Anh đã làm được đặt ngay trên giá ở trước mặt
- Công chúa, có phải người đã có tình ý với nguyên soái rồi không?
- Ta không rõ nữa…Nghiễm Nhi, đêm nay ta không ngủ được!
- Công chúa, người đừng nghĩ nữa…nếu như suy nghĩ mãi mà không có đáp án vậy thì người hãy nghe con tim của mình đi!
- Cũng đúng…
- Đã trễ rồi, người mau nghỉ ngơi sớm đi thôi, ngày mai còn phải đi thỉnh an nữa đó công chúa!
Tôi đứng dậy đi đến giường nằm xuống, Nghiễm Nhi thả màn che cho tôi rồi cũng lui ra ngoài. Chỉ có tôi cho dù đã nhắm mắt nhưng trong lòng vẫn còn nhiều câu hỏi đang cần được giải đáp
Ở Lê phủ, Đông Anh cũng đang nằm trằn trọc trên chiếc giường của y, tay vắt lên vầng trán cao mà suy nghĩ về điều gì đó. Hình như y cũng không ngủ được thì phải?
Tiếng của A Tô vọng đến từ trường kỷ làm cho khoảng không gian yên tĩnh bị phá đi, Đông Anh cũng dừng việc trở mình trong giây lát
- Cậu chủ…Người vẫn chưa ngủ sao? Đã trễ lắm rồi!
- Ta…không ngủ được!
- Tại sao ạ?
Đông Anh nhìn chiếc băng gạc trên tay y rồi bất giác mỉm cười, cái vẻ ôn như đó của y đã lâu rồi mới xuất hiện lại
- A Tô…Ngươi nói xem trên đời này có nam nhân nào ngốc nghếch hơn ta không? Ta đã chờ đợi một người đến tận bao nhiêu đó năm, dù biết người đó khi trở về sẽ chẳng còn nhớ về ta nữa!
- Cậu chủ…người không ngốc, chỉ là người yêu thương công chúa quá nhiều thôi!
- Ngươi nói xem đoạn tình cảm này có kết quả không?
- Dĩ nhiên là có mà! Nô tài dù chưa biết yêu là gì nhưng nô tài tin là công chúa sẽ vì tình cảm của người mà rung động!
- Ta cũng không biết nữa! Nhưng mỗi lần bên cạnh nàng ấy ta cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, đến nỗi ta cảm thấy bấy nhiêu đó không đủ. Mỗi khi xa nàng ấy ta lại thấy nhớ, dường như trong tâm trí của ta chỉ mang đầy hình ảnh của nàng ấy mà thôi. Nữ nhân trong thiên hạ không ai thay thế được nàng ấy…
- Nô tài không biết, nhưng nô tài cũng có cảm giác như thế với Nghiễm Nhi…
- Ngươi nói xem có phải là ta yêu nàng ấy rồi không? Mặc dù từ khi trở về, nàng ấy rất khác xưa nhưng ta lại cảm thấy rất thích nàng ấy của hiện tại…
- A Tô không biết…chuyện này người phải tự hỏi trái tim của người rồi, cậu chủ!
- Ta thật sự không ngủ được…
- Cậu nên đi ngủ thôi, ngày mai cậu còn phải đến sở thị vệ nữa đó! Đinh Tuấn và Văn Lực huynh đang có chuyện cần người giúp đó!
Y không trả lời, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi nhắm mắt, dù biết đêm nay khó mà chìm vào giấc ngủ nhưng y vẫn nhắm đôi mắt lại, chỉ mong vơi bớt hình ảnh của Thiên Du trong lòng y nhưng không thể
Sáng hôm sau, tại cung Uyển Nguyệt, tôi đến thỉnh an hoàng hậu nhưng tâm trí cứ để ở trên mây, không chú tâm vào việc chính
- Thiên Du thỉnh an hoàng hậu, thỉnh an Ý quý phi, thỉnh an Tâm quý phi!
- Bình thân! Muội mau ngồi đi!
- Đa tạ hoàng hậu!
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tâm quý phi, thân xác ở cung Uyển Nguyệt nhưng tâm trí đang ở nơi khác, tâm trí cứ nhớ về dáng vẻ của Đông Anh đêm hôm qua
Tôi ngồi ngờ nghệch không để ý câu hỏi của hoàng hậu, Nghiễm Nhi phải khều tôi một cái tôi mới hoàn hồn lại
- Hoàng hậu thứ lỗi, hôm nay muội có chút không khỏe nên có chút lơ đễnh!
Tâm quý phi tiếp lời
- Cũng phải…muội vừa mới khỏi bệnh nên cũng chưa bình phục hoàn toàn! Cần phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn!
- Đa tạ Tâm quý phi đã nhắc nhở! Muội xin phép hoàng hậu và hai vị quý phi tỷ tỷ cáo lui!
- Được…muội mau về nghỉ ngơi đi!
Tôi và Nghiễm Nhi trở về cung Liên Ngọc, con đường này hôm nay sao lại xa hơn mọi ngày vậy? Tôi thuận miệng hỏi Nghiễm Nhi
- Hôm nay Đông Anh có vào cung không?
- Dạ nguyên soái có việc ở thị vệ sở, phải đến ba ngày sau mới vào cung ạ!
- Tận ba ngày sao?
Tôi thở dài chán nản mà bước hết đoạn đường dài từ cung Uyển Nguyệt về cung Liên Ngọc
Ở thị vệ sở tình hình cũng không khá hơn là mấy, Đông Anh dù đang xử lý công việc nhưng tâm hồn cũng treo ngược cành cây không chú tâm vào công việc một chút nào, dường như thân xác đang ở thị vệ sở còn tâm trí đang ở cung Liên Ngọc thì phải
- Đợt này kiếm mới được rèn thêm 3 ngàn cây, ngựa được cấp thêm 25 con để thay cho những con đã già, quân lương dự trữ còn 2 tấn…
Tiếng của Đinh Tuấn cứ thao thao đọc những đề mục mới trong thị vệ sở, trái ngược với sự ồn ào đó, Đông Anh đang ngồi im lặng như một bức tượng. Dường như những lời đó không hề được y để tâm đến lời của Đinh Tuấn
- Nguyên soái, huynh có nghe đệ nói gì không?
Dáng vẻ thơ thẫn này của Đông Anh là lần đầu mọi người trong thị vệ sở nhìn thấy, từ trước đến nay chưa hề mất tập trung như vậy
- Đông Anh…Đông Anh, đầu óc của đệ đang ở đâu vậy?
Văn Lực gọi lớn làm Đông Anh giật mình
- Đệ vẫn nghe, mọi người cứ tiếp tục đi!
- Huynh đang mất tập trung đó nguyên soái! Đệ đã đọc xong các hạng mục rồi! Huynh không nghe sao?
- Ta có chút không khỏe, các huynh đệ thứ lỗi! Đệ mang các hạn mục đó đến đây, chút nữa ta sẽ xem xét lại! Mọi người có thể ra ngoài được rồi!
Đông Anh cảm thấy những ngày ở thị vệ sở thật quá dài, dài như cả thế kỷ vậy. Y cũng không biết tâm trí của y đang lưu lạc ở nơi nào nữa? Cả ngày không thể tậm trung vào công việc ở thị vệ sở được, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Thiên Du
Trong lòng cả hai người bọn họ đều cảm thấy ba ngày này dài quá, như kéo dài đến mấy mùa trăng vậy!