Như mọi hôm, tôi đến thỉnh an hoàng hậu ở cung Uyển Nguyệt rồi trở về cung Liên Ngọc. Trên con đường dài đó thường sẽ ngang qua cung Thanh Long, tôi nghe nói hôm nay bá quan trong triều đến nghị sự cùng Thuận Vũ nên không được phép vào trong. Tôi đành buồn rầu đến hồ Bích Ngọc xem cá để giết thời gian, hôm nay đã là ngày thứ hai Đông Anh không vào cung rồi…
Tôi ngồi nhìn đàn cá đang lội dưới nước một cách chán nản, bỗng dưng liền muốn chạy đến sở thị vệ để tìm Đông Anh, nhưng sở thị vệ không phải là nơi muốn đến là đến được
- Nghiễm Nhi…em nói xem…huynh ấy không đến cung Liên Ngọc ba ngày có phải sẽ quên ta không?
Nghiễm Nhi ân cần rót cho tôi một chén trà thơm mùi hoa nhài thoang thoảng rồi mỉm cười trả lời
- Dạ không đâu ạ! Người đi lạc bao năm nguyên soái còn không quên thì ba ngày này chẳng là gì! Chỉ là ngài ấy bận rộn một chút thôi!
- Ta muốn xuất cung, muốn đến thị vệ sở để gặp huynh ấy!
- Công chúa…thị vệ sở không phải là nơi nữ nhân được lui tới đâu ạ! Hơn nữa, lệnh bài xuất cung của người hoàng thượng vẫn chưa trả lại nên không thể ra ngoài.
Tôi dùng dằng, mặt mũi méo xẹo muốn đi ra khỏi cung một chuyến lại phiền phức như vậy sao? Ở trong này chán chết tôi rồi
- Ta sẽ đến xin hoàng thượng xuất cung, chắc là hoàng huynh sẽ cho thôi mà!
Phía bên ngoài Ngự Uyển có một đôi nam nữ đi đến còn dắt theo một đứa trẻ tầm 3 - 4 tuổi đang tiến đến mái đình tôi ngồi. Là tam hoàng huynh Thuận Tĩnh cùng với phúc tấn và tiểu thế tử đang đến gần
- Thiên Du thỉnh an tam hoàng huynh, thỉnh an tam hoàng tẩu!
Phúc tấn vui vẻ đáp lời, tỷ ấy trong thật xinh đẹp lại dịu dàng thảo nào Thuận Tĩnh lại yêu thương đến vậy
- Hoàng muội không cần khách sáo đều là người nhà cả! Tùng nhi, con mau thỉnh an hoàng cô đi!
Đứa trẻ liền đến gần dập đầu thỉnh an, đây là lần thứ hai tôi được gặp Tùng nhi, đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, đôi má tròn tròn làm tôi muốn “ cắn” một cái
- Tùng nhi thỉnh an hoàng cô!
- Tùng nhi ngoan, đến đây nào! Để hoàng cô xem hôm nay con đã cao thêm bao nhiêu rồi!
Đứa trẻ đến gần tôi, tôi cũng xoa đầu rồi bồng nó ngồi lên đùi mình, đúng là trẻ con mau lớn thật mà!
- Thuận Tĩnh, chàng nhìn xem, Thiên Du muội muội xem ra rất thích trẻ con! Mong chuyện hôn sự của muội ấy và nguyên soái sớm thành để Tùng nhi nhà chúng ta có thêm đệ muội chơi cùng!
- Nàng nói phải đó! Hài tử của muội muội và nguyên soái nhất định sẽ đáng yêu lắm!
Tôi nghe thấy những lời ấy trong lòng có chút vui nhưng cũng có chút ngại ngùng. Tôi đã chịu lấy Đông Anh đâu mà hôn với chả sự chứ
- Tam hoàng huynh, tam hoàng tẩu! Đa tạ ý tốt của hai người nhưng muội vẫn chưa biết ý của nguyên soái thế nào đâu ạ! Nếu nghĩ nhiều có khi lại thất vọng thêm thôi!
- Đông Anh làm muội buồn sao? Nói đi, tam hoàng huynh làm chủ cho muội!
- Không có…chỉ là muội cảm thấy như thế thôi! Biết đâu chừng mai này cưới muội xong huynh ấy lại vừa ý cô nương khác thì sao? Nên muội không dám nghĩ nhiều đâu!
Tâm tính của tôi có chút bấn loạn, tựa hồ không biết gọi cảm giác đó là gì? Chắc là do những hôm gần đây không gặp Đông Anh nên có chút hờn dỗi thôi, khéo lại bị Thuận Tĩnh nhìn ra
- Muội muội ngốc! Những hôm gần đây hắn không vào cung nên muội mới nghĩ như thế thôi! Hắn ta không phải loại người dễ thay đổi đâu!
- Tam hoàng huynh, thị vệ sở không cho nữ nhi vào sao ạ?
- Muội muốn đến đó làm gì? A…ta biết rồi, muội đến gặp Đông Anh phải không?
- Ai thèm gặp hắn chứ? Muội chỉ thuận miệng nên hỏi thôi!
- Muội còn cứng miệng sao? Thật ra, đến đó không khó nhưng hoàng thượng không muốn nữ nhi lui tới đó nhiều thôi! Sẽ có nhiều lời đồn không tốt đó!
Tôi nghe thấy mắt liền sáng lên, như thấy thêm một tia hi vọng nhỏ bé
- Tam hoàng huynh! Muội muốn đến sở thị vệ một chuyến, muội hứa sẽ không gây họa đâu mà!
- Để ta hỏi lại hoàng thượng xem!
- Đi mà…đi mà…đi mà tam hoàng huynh! Tam hoàng huynh là người yêu thương Thiên Du nhất, nếu như huynh xin nhất định hoàng thượng sẽ đồng ý mà!
Tôi ra sức năn nỉ Thuận Tĩnh để được đến thị vệ sở
- Được rồi…được rồi! Ta sẽ xin hoàng thượng cho muội theo đến sở thị vệ vào ngày mai nhưng nhớ là không được gây họa đó!
- Bình thân! Muội muội hiếm khi đến cung Thanh Long tìm quả nhân! Có phải đã gây họa gì nữa rồi không?
- Không không! Hoàng thượng, muội đến đây chỉ muốn xin huynh một việc, mong hoàng huynh chấp thuận cho muội!
Thuận Vũ nhìn tôi có chút nghi hoặc
- Chuyện gì?
- Hoàng thượng, ngày mai huynh và tam hoàng huynh đến sở thị vệ có thể cho muội theo không? Muội sẽ không gây họa đâu mà!
- Muội đến đó làm gì?
Thuận Tĩnh ghé vào tai Thuận Vũ nói nhỏ điều gì đó, cơ mặt của Thuận Vũ giãn ra như đã hiểu vấn đề
- Được thôi! Nhưng muội phải hứa với quả nhân một việc!
- Việc gì muội cũng hứa!
- Không được chạy lung từng trong sở thị vệ để gây họa! Nếu muội hứa, mỗi tháng ta có thể cho muội đi cùng một lần!
- Được…Được…muội hứa! Đa ta hoàng thượng!
Tôi vui vẻ trở về cung Liên Ngọc, liền bảo Nghiễm Nhi chuẩn bị một vài thứ mang theo cho Đông Anh và cả làm điểm tâm để mang cho huynh ấy nữa! Trong lòng rộn ràng và nôn nóng biết bao nhiêu!