Sau khi được tắm và thay y phục, Nghiễm Nhi và tôi đến thỉnh an Thuận Vũ, thời gian vừa kịp lúc mọi người trong thị vệ sở vừa lui ra sau buổi thượng triều buổi sáng.
- Thỉnh an hoàng thượng!
- Thiên Du bình thân! Sáng nay muội đến đây thỉnh an quả nhân sớm, có chuyện gì sao?
- Muội có mang một ít điểm tâm đến cho các hoàng huynh cùng dùng!
Thuận Vũ nhìn tôi cười rồi đặt tấu sớ trên tay xuống bàn
- Xem nào! Là điểm tâm sao?
- Là một ít điểm tâm do hoàng tẩu gửi đến!
- À…thì ra là hoàng hậu gửi đến!
Tôi liền đến bàn đặt xuống, Thuận Tĩnh vừa kịp đến
- Thuận Tĩnh, đệ mau vào đây cùng ăn điểm tâm đi!
Cả ba người chúng tôi cùng ăn điểm tâm do hoàng hậu gửi đến thị vệ sở, vốn chỉ là những món bánh đơn giản để tiện đi đường xa nhưng lại ngon đến lạ! Không khí đang có chút yên tĩnh thì Thuận Vũ cất giọng
- Đêm qua, nguyên soái ở lại chỗ muội sao?
Tôi đang ăn thì liền dừng lại một nhịp, bối rối không biết phải trả lời như thế nào! Câu hỏi này không phải là do Thuận Vũ đã có đáp án rồi sao? Hay là chỉ hỏi dò tôi thôi?
- Thiên Du à…muội làm sao vậy sao mặt lại trắng bệt thế kia?
- Ờm…muội…muội không sao! Chắc là nhiễm lạnh thôi! Đêm qua trời mưa to quá!
- Muội vẫn chưa trả lời câu hỏi của quả nhân!
- Ờm…muội…!
Thuận Tĩnh thấy tôi có chút bối rối liền trấn an
- Hoàng thượng…chuyện của bọn trẻ con! Huynh quản làm gì chứ?
- Thuận Tĩnh! Nếu chúng ta không quản thì muội muội này sẽ bị bắt đi mất đó!
- Vậy thì rõ ràng hoàng huynh đã có đáp án rồi! Sao lại còn hỏi muội chứ?
Tôi phịu mặt, tiếp tục ăn chiếc bánh đậu trên tay. Khác với tôi, Thuận Vũ và Thuận Tĩnh lại có vẻ mặt điềm nhiên, bình tĩnh đến lạ
- Muội muội à! Bọn huynh đều là người từng trải! Một nam một nữ ở cùng nhau, làm sao mà không có chuyện gì chứ?
- Tam hoàng huynh…sao huynh còn hùa theo hoàng thượng hỏi muội những điều đó chứ?
Tôi vốn dĩ đã bị trêu đến đỏ mặt, thì ra bọn họ đều biết cả sao vậy mà còn mang ra để hỏi
- Thuận Tĩnh à, xem ra mối hôn sự này cần phải nhanh lên rồi!
- Muội không ăn nữa! Muội xin phép cáo lui!
Tôi quay người bỏ ra ngoài với sự ngại ngùng khó hiểu. Phía đằng sau giọng của Thuận Vũ vọng lại đầy ý cười
- Muội muội à! Không phải ngại, bọn huynh sẽ làm chủ cho muội mà! Hahahahaha!
Tôi mặc kệ những lời hoàng thượng nói, trở về lều trại tôi lại nhìn thấy Đông Anh đang trầm ngâm đọc một quyển binh thư. Dáng vẻ điềm nhiên kia như thể chưa có điều gì xảy ra, cũng chẳng để tâm đến việc mọi người đều biết việc đêm qua y ở lại cùng tôi. Tôi ngồi xuống trường kỷ, nhìn mấy quả quýt trên bàn rồi thở dài một tiếng
- Sao thế? Sao lại thở dài rồi?
- Không sao cả!
- Chẳng phải nàng đến chỗ hoàng thượng sao? Sao lại về sớm vậy?
- Không chơi ở đó nữa!
Đông Anh liền đi lại bên cạnh tôi bóc một quả quýt đưa cho tôi rồi hỏi
- Là ai đã chọc giận nàng sao?
- Là hoàng thượng và tam hoàng huynh!
- Hoàng thượng và Bình thân vương sao? Họ chọc nàng điều gì?
- Các huynh ấy hỏi ta những chuyện khó nghe! Rõ ràng là đều do đêm qua huynh ở lại đây cả!
Đông Anh cười lớn, như đang thỏa mãn và đắc ý vô cùng. Cơn cười của huynh ấy kéo dài không dứt được đến khi tôi cắt ngang
- Huynh có thôi cái giọng cười đó đi được không?
- Được…được! Ta không cười nữa! Chuyện mà bọn họ hỏi đều là những chuyện bình thường mà người có phu quân, thê tử trong cả thiên hạ này đều xảy ra mà! Nên nàng không cần phải ngại ngùng thế đâu!
- Ta là thê tử của huynh khi nào?
- Đằng nào hoàng thượng cũng đã ban hôn cho ta và nàng, chỉ là chưa cử hành thôi! Trên danh nghĩa nàng đã là thể tử của Đông Anh ta từ lâu rồi!
Tôi thẫn thờ một lát, mặc kệ lời huynh ấy nói liền bỏ từng múi quýt vào miệng để ăn cho đỡ cơn giận này. Bên ngoài, A Tô cũng chạy đến để tìm Đông Anh
- Bái kiến công chúa! Cậu chủ, hoàng thượng bảo nô tài gọi người đến để hỏi việc ạ!
- Ngươi có biết hoàng thượng muốn hỏi ta việc gì không?
- Nô tài không biết! Hoàng thượng chỉ kêu nô tài đến tìm người thôi!
- Được! Vậy ngươi đến nói với hoàng thượng ta sẽ đến ngay!
A Tô gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài, trong lòng tôi dấy lên cảm giác bất an. Không biết Thuận Vũ muốn giở trò gì, khi không lại gọi Đông Anh đến! Chắc không phải để hỏi những chuyện sáng nay đâu nhỉ?
- Nàng ở đây! Đừng chạy lung tung! Ta đến chỗ hoàng thượng một lát sẽ về ngay!
Đông Anh dùng tay xoa đầu tôi một cái rồi đi nhanh ra ngoài. Đám nam nhân này thật khó hiểu quá, thật sự khó hiểu quá đi mà…
*******Tại lều của Thuận Vũ********
Thuận Vũ và Thuận Tĩnh đều đang ngồi ở bàn tròn uống trà, gương mặt họ đều toát lên vẻ phấn khích lạ thường
- Đông anh thỉnh an hoàng thượng, Bình thân vương an!
- Miễn lễ! Đều là người nhà cả không cần phải khách sao!
- Hoàng thượng gọi thần đến đây có việc gì cần hỏi ạ?
- Đệ mau đến đây!
Đông Anh đi đến chỗ của Thuận Vũ và Thuận Tĩnh đang ngồi. Thuận Tĩnh kéo tay Đông Anh ngồi xuống ghế bên cạnh
- Mau ngồi xuống đi! Đệ nói cho bọn ta nghe, đêm qua có phải đệ và Thiên Du đã…rồi không?
- Bình thân vương, thú thật đêm qua thần và công chúa ở cùng nhau nhưng chúng thần không có những chuyện như hoàng thượng và Bình thân vương đang nghĩ đâu ạ!
- Sáng nay có phải khi trở về Thiên Du rất giận dữ không?
- Hoàng thượng, sáng nay lúc trở về công chúa rất khó chịu ạ nhưng thần đã dỗ dành nàng ấy một chút nên chắc sẽ nguôi thôi!
- Hmmm…ta nghĩ hôn sự của đệ và Thiên Du nên sớm hoàn thành thôi! Đã lâu quá rồi!
- Thần nghĩ…
- Đệ không cần phải nghĩ nữa! Ta đã có sắp xếp rồi! Khi trở về cung, ta sẽ tìm ngày tốt để cử hành đại hôn! Có như vậy Thiên Du mới trưởng thành hơn được! Nếu không sớm thành hôn thì muội ấy sẽ cầm đầu đám hoàng tôn đi phá phách khắp nơi trong cung mất!
- Thần tuân chỉ! Thần xin phép cáo lui!
Nét mặt của Đông Anh bỗng trở nên rạng rỡ, trên môi lại cười nụ cười hạnh phúc mà đi nhanh về lều trại của mình. Y đã chờ ngày này lâu rồi, chờ lâu đến nỗi hôm nay khi hoàng thượng nhắc lại y đã muốn nhảy lên mà reo mừng