Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Chương 49: Viên mãn một đời



Sáu tháng sau ngày đại hôn diễn ra, tôi đã rời khỏi cung Liên Ngọc mà chuyển hằn về Tuyết Cẩm đường để sinh sống. Cách vài hôm tôi sẽ lại vào cung thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu. Hôm nay tôi cũng vào cung để thỉnh an như bao lần, còn có cả tam hoàng tẩu và tứ hoàng tẩu cùng đên. Tứ hoàng tẩu nay đã có hỷ được 3 tháng rồi nghe nói là nữ thai, tam hoàng tẩu cũng đưa theo Tùng nhi đi cùng

- Thiên Du thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu kim an!

- Mau đứng lên đi, muội đến đây! Để ta nhìn xem có phải đã mập mạp hơn một chút rồi không?

Hoàng hậu đỡ tay tôi đứng dậy rồi kéo tôi lại bàn trà

- Hoàng thượng vẫn hay lo xa, là muội đến ở Lê phủ ăn uống sẽ không quen!

- Hoàng hậu nương nương, muội ăn rất ngon miệng ạ! Thức ăn ở Lê phủ cũng ngon không kém trong cung là mấy! Chỉ là dạo gần đây muội cảm thấy trong người có hơi không khỏe thôi!

Thuận Vũ nghe thấy vậy liền nhíu mày một cái, rồi chậm rãi đáp

- Vậy muội vào cung ở ít hôm đi! Ở đây có thái y chăm sóc! Sẽ tốt hơn!

Tôi khẽ gật đầu một cái rồi xin phép về cung Liên Ngọc. Rõ ràng là những hôm gần đây sức khỏe của tôi không tốt, thường rất buồn ngủ. Trên đường trở về cung Liên Ngọc đi ngang qua Ngự Uyển đã thấy tam hoàng tẩu và tứ hoàng tẩu cùng với Tùng nhi đang ở đình nghỉ, tôi liền đi đến hỏi thăm

- Tam hoàng tẩu, tứ hoàng tẩu an! Hai vị hoàng huynh hôm nay không đến sao ạ?

- Thiên Du, muội đến rồi sao mau ngồi xuống đây!

- Đa tạ tam hoàng tẩu! Tùng nhi, mau đến đây để hoàng cô xem con đã cao lớn bao nhiêu rồi!

Đứa trẻ chạy đến bên cạnh tôi, Tùng nhi của nhà tam hoàng huynh nay đã được 5 tuổi rồi, đã cao hơn trước, càng ngày lại càng giống Thuận Tĩnh nhiều hơn

- Muội muội à! Có phải là muội đã tăng cân rồi không?

- Các vị hoàng tẩu! Đến các tẩu cũng thấy muội mập hơn sao ạ?

- Phải đó! Trông muội tròn trịa hơn trước! Chắc là Đông Anh đã chăm sóc muội kỹ nên mới vậy!

- Kì thực dạo này muội ăn rất nhiều! Mà lại rất muốn ngủ!

- Ây… biểu hiện này của muội không phải là đã có hỷ sao? Ta còn nhớ khi mang thai Tùng nhi ta ăn rất nhiều đó!

Tôi nghe thấy ngờ ngợ, bản thân chỉ ăn nhiều thôi nên chắc không phải là có hỷ đâu nhỉ?

- Tam hoàng tẩu chắc là hong phải đâu ạ!

- Ta nghĩ muội cũng nên để thái y bắt mạch xem, nếu không phải có hỷ thì cũng nên để tâm đến sức khỏe một chút!

Tôi ngồi trò chuyện với họ một lát rồi cũng trở về cung Liên Ngọc. Vừa đến nơi tôi liền thấy thèm ô mai nên đã bảo Nghiễm Nhi đi lấy một ít

- Công chúa, người xem lão mang gì đến cho người đây?

Lục công công mang đến cho tôi một cái bánh hoa mai, tôi vừa nhìn thấy đã thấy muốn nôn khan

- Công chúa, người bị làm sao vậy? Không phải bình thường người vẫn hay ăn sao?

- Dạo gần đây ta thường không ăn được những loại bánh này, vừa nhìn thấy liền nôn khan…

- Để lão đến thái y viện gọi thái y đến chuẩn mạch cho người!

Đông Anh vừa vào cung vẫn chưa đến gặp hoàng thượng đã chạy đến cung Liên Ngọc xem thái y chuẩn mạch cho tôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Thái y vừa bước ra đã bị chặn lại

- Thái y…thê tử của ta…nàng ấy không sao chứ?

- Người yên tâm đi! Công chúa chỉ là sắp làm mẹ thôi! Người hãy chăm sóc công chúa thật tốt là được!

Đông Anh ngơ ngác, tựa hồ chưa nghĩ kịp chuyện gì đang xảy ra liền hỏi lại thái y

- Thái y…ông nói vậy nghĩa là sao? Ta vẫn chưa hiểu!

A Tô đứng bên cạnh liền trêu ghẹo, cười rồi lên tiếng

- Cậu chủ của tôi ơi! Thái y nói như vậy nghĩa là cậu sắp được làm cha rồi đó!

Đông Anh lúc này mới hiểu ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng miệng không ngừng lẩm bẩm

- Ta có hài nhi rồi sao? Ta sắp làm cha, sắp làm cha rồi! Lục công công, lão mau đến báo cho hoàng thượng biết, Thiên Du nàng ấy đã có hỷ rồi!

Tôi nằm bên trong nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền muốn đi ra để xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, vừa ra đến bên ngoài Đông Anh liền ôm tôi một cái rồi đỡ tôi ngồi xuống trường kỷ

- Nào…để ta đỡ nàng…ngồi xuống đây, nhẹ nhàng thôi!

- Hôm nay chàng bị làm sao thế? Có chuyện gì rất vui sao?

- Ta đang rất vui đó! Nàng nghe ta dặn đây, sắp tới đi đứng phải nhẹ nhàng một chút, cẩn thận ảnh hưởng đến hài nhi trong bụng nàng và cả nàng nữa!

Tôi nghe đến đây có hơi đứng hình một chút, là có hỷ thật sao? Không phải chứ?

- Hài nhi sao?

- Phải!

Thái y lên tiếng làm tôi biết được đây không phải mơ

- Công chúa, người đã có hỷ được 2 tháng rồi! Thần đã kê thuốc an thai cho người, sắp tới phải cẩn thận một chút!

- Là 2 tháng rồi sao? Không phải chứ?

Đông Anh đưa tay xoa xoa bụng tôi rồi vui vẻ nói

- Nàng nói xem ta nên thưởng gì cho nàng đây? Nàng thật là giỏi đó, rốt cuộc cũng đã có được hài nhi rồi!

- Chàng thích đến thế sao?

- Phải rồi, hài nhi này nhất định sẽ rất đáng yêu!

Tôi cũng thấy trong lòng ngập tràn sự ngọt ngào, chỉ là vẫn chưa kịp thích nghi. Đám người Thuận Vũ cũng đến để thêm náo nhiệt

- Ta sắp được lên chức hoàng cửu rồi! Thiên Du muội thật giỏi, thời gian này muội ở lại trong cung để tiện cho thái y trong coi! Đông Anh, đệ cũng nên chăm sóc Thiên Du một chút, đừng chọc muội ấy giận nhé!

- Hoàng thượng! Đệ biết rồi! À…hôm nay đệ cũng đến đây để xin phép hoàng thượng ban hôn cho Văn Lực!

- Văn Lực vừa được đến làm cẩm y vệ trong cung, hắn để ta đến cô nương nào sao?

- Dạ phải! Huynh ấy đã để ý đến Bạch Yến là nô tì cận thân hầu hạ bên cạnh tam hoàng tẩu ạ!

- Vậy sao? Được rồi, việc này quả nhân sẽ xem xét sau! Ta đến đây có mang quà cho hài nhi của đệ! Là khoá trường mệnh!

Tôi nhìn thấy liền cảm thấy thích thú, nhanh nhảu cảm ơn Thuận Vũ

- Đa tạ hoàng thượng!

- Ể đừng hành lễ, muội đang có hỷ! Không cần hành lễ!

*********** Ít lâu sau***********

Văn Lực cũng đã thành hôn cùng Bạch Yến, bọn họ vẫn thường hay đến Tuyết Cẩm đường thăm tôi và Đông Anh. Lần này, tôi sắp sinh nên đã chuyển về Tuyết Cẩm đường để nghỉ ngơi cho yên tĩnh, bụng mỗi ngày một to, mỗi đêm Đông Anh đều xoa bụng rồi thì thầm vài điều với hài tử trong bụng

- Hài nhi à! Con có nghe giọng của ta không?

- Chàng làm gì mà suốt ngày xoa bụng thiếp vậy? Con vẫn còn đang trong bụng sẽ không trả lời chàng được đâu!

- Ta cũng chỉ muốn hài nhi nhớ giọng của ta thôi! Nàng nghĩ xem, nàng sắp sinh rồi! Nên đặt tên cho hài nhi là gì đây?

- Nếu là nữ nhi vậy thì gọi là Lạc Hiên đi! Nam nhi thì gọi là Bách Lâm, thiếp thấy như vậy là hợp lý!

- Được…nghe theo nàng!

Tôi đang ngồi có cảm giác nhói nhói, không lẽ đến lúc lâm bồn rồi sao?

- Ây da…đau quá…

- Nàng bị sao vậy? Không phải là sinh chứ?

- Đau quá…chàng mau…mau đi kêu người đến đây…áaaaa…

Tôi đau muốn chết đi sống lại, từng cơn gò ập đến càng làm cho tôi đau nhiều hơn, Nghiễm Nhi cũng đỡ tôi xuống giường, bà đỡ cũng đã đến rồi. Người ra vào Tuyết Cẩm đường tấp nập, nước nóng, kéo, khăn bông, vải trắng, chăn mền đều được mang đến

Bên trong là tiếng của tôi và bà đỡ làm ồn ào cả một góc trời

- Đau quá…á…

- Mau thở đi…hít sâu vào…thở đi…

- Á…aaaaaaa…a…

- Rặn đi…hít sâu vào…sắp ra rồi!

- Hư…a…aaaaaaa

Tôi mệt quá nên đã ngủ thiếp đi, bên cạnh còn nghe được tiếng trẻ con khóc. Nghiễm Nhi chạy ra ngoài báo tin

- Sinh rồi… sinh rồi…! Là một quận chúa…tiểu quận chúa ra đời rồi!

Đông Anh chạy nhanh vào bên cạnh giường, cầm lấy tay tôi, xoa đầu rồi hôn tôi một cái vào trán

- Giỏi…nàng giỏi lắm! Đã sinh cho ta một tiểu quận chúa đáng yêu như nàng vậy!

- Chàng mau bế con đi…

- Lạc Hiên đã được đưa đi gặp nội tổ rồi! Ta ở đây với nàng…chút nữa sẽ bồng Lạc Hiên đến gặp nàng có được không?

- Được…!

- Nàng nghỉ ngơi đi, vừa vượt cạn xong sẽ mệt lắm!

Vậy là tôi đã làm mẹ rồi sao? Cảm giác này thật lạ nhưng cũng thật thú vị biết bao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.