Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 27: Kết thúc trói buộc



Thượng tầng của Ngũ Tiên Giáo cuối cùng cũng đưa ra quyết định —— làm theo kế hoạch của Tằng Thiện.


Thời hạn nửa canh giờ đã không còn nhiều. Người phụ trách ngụy trang Nặc Tạc Mã đã được chọn ra, mà giáo chủ thật sợ thì thay quần áo của nông phu, được mười vị đệ tử tinh nhuệ nhất của giáo hộ tống, chuẩn bị đi một con đường hẻo lánh tràn ngập bẫy rập và chướng khí.


Vì lý do an toàn, lần này song phương hành động chỉ có một ít người biết. Canh giờ vừa đến, hai đội ngũ liền đi theo hai hướng khác nhau xuất phát.


Trước khi lên đường, Tằng Thiện nhìn theo hướng Nặc Tạc Mã bên kia. Giáo chủ vẫn ngơ ngác vô thần tất nhiên không có cách nào đáp lại ánh mắt nàng, thế nhưng chỉ một cái nhìn này cũng đã giúp nàng tràn đầy quyết tâm.


"Đi."


Nàng hướng về những vị đứng trước nghị sự đường gật đầu, sau đó không quay đầu lại dung nhập vào bóng đêm đen kịt.


————


Cảnh tượng trong Hương Khuy đến đây tạm thời đứt đoạn, khi xuất hiện lại, Tằng Thiện đã dẫn theo Nặc Tạc Mã giả cùng đám hộ vệ đi tới địa điểm đã ước định trước với Hoài Viễn.


Đã nói rõ là chỉ một đứa bé bỗng biễn thành hơn mười nam nhân, hơn nữa rõ ràng là muốn mang đi nam nhân hiện đang bị Vân Thương chính phái truy nã—— Hoài Viễn rõ ràng bị giật mình thậm chí phẫn nộ, nhưng Tằng Thiện không cho hắn cơ hội sợ hãi hay lùi bước.


Bọn họ hiện tại đã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nếu Hoài Viễn tố giác với Vân Thương, vậy Tằng Thiện nhất định sẽ bị quy là phản đồ rồi nhận trừng phạt, mà mưu đồ bí mật cùng Tằng Thiện chạy trốn- chính bản thân Hoài Viễn cũng chẳng có kết quả tử tế.


"Sư đệ, coi như ta nợ ngươi đi...... Sau khi thuận lợi chạy thoát, ta sẽ nghe lời ngươi, tìm một chỗ ẩn cư."


Biết rõ chuyện đó sẽ không có khả năng xảy ra, Tằng Thiện vẫn đưa ra một lời hứa vô trách nhiệm.


Mà đây có lẽ cũng là lần đầu tiên trong tiềm thức nàng cự tuyệt việc có trách nhiệm với Hoài Viễn.


Sau một hồi rối rắm ngắn ngủi, Hoài Viễn rốt cuộc đồng ý mang theo nhóm khách không mời mà đến này rời đi. Hắn tìm được một con đường bên sườn núi chênh vênh, nghe nói có thể xảo diệu tránh khỏi giám sát của Vân Thương và Trung Nguyên các phái. Còn cơ quan cặm bẫy trong rừng tự nhiên là giao lại cho hộ vệ Ngũ Tiên Giáo giải quyết.


Có lẽ cảm thấy dù đi con đường nào sớm muộn cũng bị phát hiện, Tằng Thiện chẳng hề hoài nghi, chỉ yên lặng đi theo sau hắn.


Đoàn người bôn ba khoẳng chừng nửa nén hương, hộ vệ Ngũ Tiên Giáo cùng đi phái trước với Hoài Viễn đột nhiên ra hiệu cho mọi người đi chậm lại.


"Bên kia có phải là cơ quan?"


Theo phương hướng hắn chỉ, Tằng Thiện phải phí một phen công phu mới nhìn rõ thứ được gọi là "cơ quan" kia.


Những thứ kia là những sợi tơ cực nhỏ, quấn xung quanh qua lại giữa bụi cây và cành cây.


"Đây là cái gì?" Tằng Thiện cũng không nhận ra, trực tiếp hỏi Hoài Viễn.


Hoài Viễn nhìn một chút, hời hợt nói: "Sư tỷ, ngươi rời khỏi Trung Nguyên đã quá lâu. Thậm chí ngay cả 'hộ hoa linh' cũng không biết. Đây là pháp bảo mới của Hoa Gian đường Giang Nam —— những thứ này nhìn qua nhẹ như tơ, thật ra đều được niệm lực ngưng tụ thành linh sang*, một khi chạm vào sợi tơ, niệm linh sẽ vang lên, báo cho đệ tử Hoa Gian đường biết mà đến."


(*linh sang: tiếng chuông kêu leng keng. Linh là cái chuông, sang là tiếng kêu)


Mí mắt Tằng Thiện đột nhiên nhảy, tận lực bất độngthanh sắc hỏi: "Còn có bao nhiêu hộ hoa linh như vậy?"


Hoài Viễn nói: "Điều này khó nói, lần này Hoa Gian đường có không ít người tới. Có lẽ toàn bộ rừng núi xung quanh Ngũ Tiên cốc đều bị họ giăng."


Tằng Thiện không hỏi thêm nữa, mà sắc mặt đã trở nên sợ hãi âm trầm.


"Không biết người biết ta, tùy tiện hành động, kế hoạch này quả thật vẫn quá miễn cưỡng chăng?" Luyện Chu Huyền nhẹ giọng than thở, "Nếu như tất cả những vùng phụ cận xung quanh cốc đều đặt cơ quan này, vậy khó mà đảm bảo đội hộ tống giáo chủ thật sẽ tránh được."


"Khi ta về Vân Thương được mấy năm, từng ở trong viện đệ tử học binh pháp."


Phượng Chương Quân bỗng đột ngột nói: "Lúc đó tiên sinh từng nói một ví dụ: Trường Nhạc Cung muốn bắt Quỷ Vương, nhưng đàn quỷ sống chết bảo vệ ngăn cản. Vì thế mọi người bức đàn quỷ đến một góc, chỉ lưu một con đường sơ hở ở phía tây nam, cố tình thả tin tức đi. Quả nhiên Quỷ vương kia trúng kế. Từ phía tây nam phá vòng vây trốn đi, giữa đường thì bị tóm. Mà Ngũ Tiên Giáo bây giờ, nếu mốn chính diện cường ngạnh xông vào, chỉ sợ hai bên đều sẽ tử thương vô số."


Luyện Chu Huyền mí mắt khẽ giựt: "Thôn phụ ở ngoài thôn nhìn thấy Hoài Viễn hẳn cũng là người của Vân Thương. Nàng cố tình thả tin tức khiến người của giáo hoài nghi Tằng Thiện, từ đó bức Tằng Thiện phải tìm đến Hoài Viễn. Dù Tằng Thiện chủ động đi tìm Hoài Viễn, nhưng thật ra Hoài Viễn cũng có thể thổi sáo truyền âm, chủ động hẹn nàng."


Phỏng đoán này quả thật có đạo lý, Luyện Chu Huyền như có điều ngộ ra: "Trách không được mấy lão già lúc đó phái Tằng Thiện tới Nam Chiếu cũng không ép Tằng Thiện gia nhập Ngũ Tiên Giáo. Hóa ra có một số thời điểm sức mạnh của một con kiến cũng có thể tạo ra tác dụng đáng sợ như vậy."


Đang nói đến đây, chỉ thấy trên đỉnh đầu chín tia sáng sắc nhọn thay nhau liên tiếp phi lên bầu trời, sau đó tỏa ra chín đóa pháo hoa huyết hồng đỏ như máu trong đêm.


Trong nháy mắt này, vô luận là Tằng Thiện hay thị vệ Ngũ Tiên Giáo đi cùng, tất cả đều đại khinh thất sắc!


Luyện Chu Huyền cũng mang biểu tình kinh ngạc: "Loại pháo hoa này tên huyết quang, chuyên dùng để cảnh báo, liên tiếp chín phát có nghĩa là nguy cấp...... Là chưởng môn?!"


Tằng Thiện hiển nhiên cũng biết điều này, nàng dùng tiếng Nam Chiếu giao lưu mấy câu với một thủ vệ, lập tức xoay người chạy về phía pháo hoa huyết quang.


Nhưng Hoài Viễn lại khẩn cấp đuổi theo hai bước, ngăn lại nàng: ""Sư tỷ, ngươi muốn đi đâu?"


"Ta không đi nữa." Tằng Thiện đẩy hắn ra, "Để ta trở về!"


Hoài Viễn lại một bước cũng không nhường.


"Nói phải đi chính là ngươi, cầu ta mang theo những người này cũng là ngươi, hiện giờ việc đã đến mức này, ngươi thay đổi ý định liền vứt bỏ ta như đôi giày cũ? Sư tỷ, tại sao?!"


"Nào có nhiều tại sao như vây." Luyện Chu Huyền ở một bên than thở, "Nhân sinh nếu như có thể nói đạo lý, hai ngươi bọn họ đã không đến nỗi biến thành kết cục như bây giờ."


Tằng Thiện hiển nhiên cũng không muốn lãng phí thời gian. Nàng hất tay đẩy Hoài Viễn ra, đang muốn đi vòng qua, đã thấy Hoài Viễn móc ra còi truyền âm thổi mạnh lên. Âm thanh sàn sạt bỗng chốc từ khắp rừng cây truyền đến.


Đây là phục binh của Vân Thương.


Dù đã sớm nghĩ đến, Tằng Thiện vẫn không khỏi ngạc nhiên: ""Hoài Viễn... Ngươi bán đứng ta?"


Trên khuôn mặt Hoài Viễn đã không còn biểu tình u ám kia.


"Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi sư tỷ." Hắn tự sa ngã mà cười: "Giáo chủ ngươi mang tới hẳn là giả mạo đi? Cho nên, ngươi biết rõ chuyện chúng ta bị người nghe lén, biết rõ chúng ta sẽ bị bắt, mà vẫn quyết định muôn lừa ta làm kẻ dẫn đường... Ngươi căn bản không hề suy xét đến ta, ngươi cũng coi ta như công cụ để lợi dung, không phải sao!"


Tằng Thiện bị hắn nói mặt lúc xanh lúc trắng, lại vẫn kiên trì không từ bỏ chút nỗ lực cuối cùng: "Hoài Viễn, bây giờ ngươi thả chúng ta ra. Chờ đến khi mọi việc chấm dứt, ta bảo đảm, nhất định sẽ tìm một nơi ẩn cư cùng ngươi ...... Được không?"


"Không được, không bằng sư tỷ nghe chủ ý của ta thử xem." Hoài Viễn cười chậm rãi lắc đầu, "Chúng ta chế phục đám Ngũ Tiên Giáo này trước, sau đó cùng đi bắt Nặc Tạc Mã thật. Công lao chúng ta có thể chia đều...... Vân Thương không lạm sát kẻ vô tội, cũng sẽ không so đo việc ngươi nhất thời hồ đồ phạm sai lầm. Ta còn có thể giúp người xóa bỏ cổ độc trong máu, mọi thứ đều trở về như xưa. Được không?"


"..."


Tằng Thiện đã không còn nói chuyện, nàng nhìn chằm chằm Hoài Viễn, tựa như đang nhìn chằm chằm một người xa lạ.


Sau đó, nàng rút bội đao bên hông.


Đây là một tràng chiến khiến người bất đắc dĩ. Dù cho kết quả đã sớm trần ai lạc định từ hai trăm năm trước, nhưng Luyện Chu Huyền vẫn không đành lòng nhìn nhiều.


Hắn lại niệm hai tiếng, khung cảnh mau chóng lướt đi, đổi tới một căn phòng rộng lớn.


Trên không trung rủ xuống cờ xí bị tàn phá, trên mặt đất vứt mấy cái đệm hương bồ phủ bụi. Trung tâm đặt một tôn tượng Phật, màu vàng chưa biến mất, vẫn còn bảo trì tôn nghiêm —— đây là đại điện của tòa miếu hoang ngoài cốc kia.


Cùng Luyện Chu Huyền song song đứng, Phượng Chương Quân đã phát hiện ra người mà họ muốn tìm —— Tằng Thiện lặng lẽ mà nghiêng lệch trong một góc, sắc mặt tái nhợt, máu me đầm đìa trên xiêm y và cánh tay. KHông chỉ vây, hai chân nàng bị trói lại, hai tay chắp sau lưng không thể động đậy.


Một tiếng cọt kẹt, cửa địa điện bị đấy ra. Hoài Viễn toàn thân cũng đầy vết máu lắc mình tiến vào, trong mắt tràn đầy ánh sáng hưng phấn.


Hắn đi tới bên cạnh Tằng Thiện, tựa như hiến vật quý mà cười: "Tất cả đã kết thúc! Vừa nãy nghe sư huynh nói, Ngũ Tiên giáo đã khuất phục, Vân Thương cũng đồng ý không truy cứu. Chúng ta rất nhanh có thể trở về Trung Nguyên!"


Tằng Thiện cơ hồ hốt hoảng mà truy vấn: "Vậy Nặc Tạc Mã... giáo chủ thì sao?"


""Không biết, có thể là đã chết đi." Hoài Viễn lộ ra thần sắc khinh miệt, "Loại người này có gì tốt, lên trời làm tiên nhân không làm, trộm đồ vật trốn xuống dưới còn hại chết nhiều người như vậy. Chỉ sợ bây giờ đã bị ném vào lô đỉnh luyện đan đi?"


Nghe thấy những lời này, Tằng Thiện đột nhiên phát cuồng, giãy giụa nhào về phái Hoài Viễn, đem hắn đè phái dưới, cắn chặt cánh tay hắn.


Nàng phát ngoan dùng hết sức mà cắn, hàm dưới chịu áp lực mau chóng chảy máu, xuôi theo nước bọt chảy xuống.


Hoài Viễn lại ngược lại ha ha mà nở nụ cười: "...... Sư tỷ a, vẫn là thôi đi, ngươi làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Nói cho ngươi biết một bí amatj nhỏ, ta từ nhỏ đã không có cảm giác đau, tất cả đều là ta giả vờ, giả, là vì để các ngươi nhìn ta nhiều một cái...... Ha ha, ha ha ha......"


Đột nhiên thẳng thắn làm Tằng Thiện buông lỏng miệng, môi nàng tanh đỏ, vô cùng chật vật ngẩng đầu lên nhìn Hoài Viễn, ánh mắt từ kinh ngạc từ từ cứng ngắc thành một màu hắc ám.


"Việc ấy... Thì cũng có quan hệ gì tới ta đâu!" Nàng phun ra một ngụm máu tươi.


Vừa dứt lời, chỉ thấy Hoài Viễn bỗng nhiên lung lay, giống như choáng váng, một tay đỡ đầu: "Ngươi cắn ta...... Có độc......"


Tằng Thiện động tác nhanh chóng, cởi bỏ thằng kết ở hai tay và chân. Mà lúc này Hoài Viễn đã ngã xuống đất, toàn thân run rấy.


Nàng chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi sẽ không chết, máu của ta còn chưa độc đến mức ấy."


Nói xong, nàng không quay đầu lại đẩy cửa ra ngoài.


"......" Vẫn luôn theo sát phía sau nàng Luyện Chu Huyền đột nhiên trở nên do dự. Bởi vì ở ngoài cánh cửa kia, hắn không thể tưởng tượng ra sẽ phải đối mặt với cảnh tượng gì, lại cũng không biết phải đối mặt như thế nào.


"Đi thôi, đừng sợ."


Phượng Chương Quân nhẹ nhàng đẩy bờ vai hắn một chút: "Nhớ kỹ chính ngươi đã nói, trăm năm sau chúng ta mới sinh ra, không nên vì việc của trăm năm trước mà oán hận lẫn nhau."


———


Bên ngoài sắc trời đã tảng sáng,ánh sáng mờ ảo của sáng sớm nhuốm lên vạn vật một tầng thủy lam trong suốt.


Tằng Thiện lảo đảo đi về phía sau miếu hoang, sườn núi phái đó là sơn động của thần Dạ Du.


Vào lúc này, dòng máu đỏ sẫm từ phía trên chảy xuôi xuống dưới chân bọn họ.


Trong dòng máu ngâm thi thể. Không chỉ có nhân loại, còn có thi thể cự xà, núi nhỏ uốn lượn, từ từ cứng ngắc. Bên trong Hương Khuy không có mùi vị, nhưng không khó nhận ra trong không khí nồng đậm mùi máu tươi.


Hết thẩy đều tĩnh mịch, tựa như ngay cả gió núi cũng đã bị giết chết.


Khi xuyên qua sơn động Tằng Thiện té ngã, trong bóng tối ngã xuống một đoạn sườn núi, khi nàng nỗ lực đứng dậy, Luyện Chu Huyền nghe thấy âm thanh nước dính nị.


Chuyện này có nghĩa là toàn bộ sơn động đều bị huyết dịch bao phủ.


Cuối đường của sơn động tối tăm, đã không còn ánh sáng chiếu lên lục phiến xanh.


Luyện Chu Huyền mở to hai mắt, cảm thấy mình như đi vào một thế giới khác.


Phóng tầm mắt nhìn, thung lũng đã từng khắp nơi xanh ngắt giờ này một mảnh vết thương. Có lẽ là bị đuốc đốt chết héo, bụi cây, từng phiến rừng cây giờ này trở thành một lớp đất khô cằn. Những phiến lá đóa hoa từng ngũ quang thập sắc giờ chỉ còn một màu đen tro tàn, nghiêng ngả chồng chất lên nhau, không còn một chút sinh cơ.


Trên mặt đất khô cằn còn có thi thể người. Có Ngũ Tiên Giáo, cũng không thiếu Trung Nguyên các phái. Tư thế co ro như đang vật lộn giãy dụa, xác thịt nứt ra, lộ ra huyết nhục tanh nồng.


Luyện Chu Huyền đi sát theo Tằng Thiện, mắt nhìn thẳng, thân thể căng chặt, tay chân lạnh lẽo.


Bước chân Tằng Thiện càng ngày càng chậm, nàng một tay ôm ngực, một tay đỡ lấy eo, mỗi vài bước lại phải dừng lại suyễn một trận khí thô. Nhìn ra nàng đang cực đại thống khổ, không biết là do vết thương trên người, do chân ngôn cổ trong bụng, hay vẫn là do nội tâm chịu cực đại đả kích.


Nàng cứ như thế đi từng bước từng bước, vất vả đi được tới lối vào cốc.


Có lẽ nhờ bốn phía không một ngọn cỏ, biển Táng thân hoa kịch độc tránh thoát được việc bị ngọn lửa nuốt chửng, vẫn một mảnh tanh nồng yêu diễm như trước.


Đến tấm bia "Tam chớ" to lớn, Tằng Thiện lảo đảo bước chân. Cách đó không xa là đường xông chảy xiết, cây cầu bằng phẳng đi về Ngũ Tiên Giáo đã sụp đổ. Bên kia bờ sông, vài đệ tử Ngũ Tiên Giáo đang thu thi thể.


Xa hơn một chút, dưới gốc cây to lớn, Huyền Đồng lẫn trong đám trẻ con đang chen chúc nhau mơ màng ngủ, trên y phục bọn chúng bị bao kín một tầng tro tàn xám xịt, chỉ sợ là không còn trỗ dung thân mới phải mạo hiểm mang theo chúng ra đây.


Tằng Thiện đi đến bờ sông bên này, rốt cuộc thể lực không thể chống đỡ nổi mà quỳ rạp xuống đất. nhưng nàng vẫn dùng hết sức lực còn lại, hướng về phía bên bờ lớn tiếng hỏi: "...... Giáo chủ đâu?!!"


Mấy người theo tiếng nhìn lại, tức khắc lộ ra khuôn mặt căm ghét.


"Ngươi sao còn mặt mũi trở lại đây? Đồ cẩu Vân Thương!"


"Chúng ta đối đãi với ngươi tốt như vậy, ngươi còn thông đồng với đám Vân Thương lừa chúng ta!"


"Phản đồ, ngươi sao còn chưa chết?!!"


Cách một con sông, chỉ có nhục mạ là có cách nhanh nhất bộc lộ phẫn hận đến bờ đối diện. Ngay cả những hài tử ở nơi xa cũng bị bừng tỉnh, sợ hãi bất lực nhìn về phía bên kia sông.


Nhưng Tằng Thiện đối với những tiếng mắng ngoảng mặt lằm ngơ, nàng chỉ lặp đi lặp lại những câu hỏi.


"Giáo chủ đâu?"


"Giáo chủ đến tột cùng thế nào?"


Cách nàng hỏi cũng thật cấp thiết, giống như thứ nàng quan tâm không chỉ là an nguy của Nặc Tạc Mã, mà là thứ gì đó đủ sức mạnh để nàng có thể chống đỡ mà sống sót.


Nhưng đáp lại nàng, chỉ là càng thêm nhiều tiếng chửi rủa thậm chí là gạch đá.


"Nàng đã ăn chân ngôn cổ, không thể nói dối, vì sao không giải thích điều này?" Phượng Chương Quân hỏi.


"Vô dụng." Luyện Chu Huyền lắc đầu, "Tạm thời không kể đến những người tận mắt nhìn nàng nuốt cổ hiện còn sống hay đã chết. Lại nói dù mọi người có chấp nhận rằng nàng bị người lợi dụng, nhưng nàng dù sao vẫn là mật thám của Vân Thương, trước mắt lại là thảm trạng như vậy, thì có bao nhiêu người có thể bình tâm tĩnh khí nghe nàng giải thích, thậm chí lòng không khúc mắc mà tiếp nhận nàng?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.