Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 16: May đồ da



Bao Cốc căn cứ ánh mặt trời đi về hướng bắc. Đường núi càng lúc càng dốc đường rất khó đi, hòn đá to nhỏ khác nhau phân bố trong núi, lá khô, dây leo trãi rộng, cây cối cũng càng thêm tươi tốt, phóng tầm mắt nhìn lại tất cả đều là cổ thụ mấy trăm năm, thân cây lớn bằng vòng ôm khắp nơi, thậm chí có một số câu ba bốn người mới có thể ôm lấy.

Bao Cốc biết bản thân đi sai đường, xem như đi về hướng bắc nhưng hướng bắc rộng như vậy chỉ cần đi lệch một chút thì sẽ lệch khỏi quỹ đạo tiểu viện rất xa, đúng cái gọi là sai một ly đi một dặm.

Bao Cốc hoàn toàn mất phương hướng, nàng không biết nên về hướng đông bắc tây bắc hay chính bắc để về nhà, nàng thấy sắc trời đã dẫn chuyển muộn, qua hai canh giờ nữa bầu trời tối đen, liền biết bản thân đêm nay lại phải qua đêm trong núi hoang.

Đêm qua khiến nàng sợ hãi, nàng phải sớm chuẩn bị để qua đêm trong sơn dã.

Trong núi này dã thú đều xuất quỷ nhập thần, cực kỳ am hiểu tiềm hành cùng ngụy trang, trước khi bắt đầu công kích rất ít khi cảm giác được chúng tồn tại, đến lúc chúng công kích thì chúng đã ở rất gần, việc duy nhất nàng có thể làm chính là trong nháy mắt cảm giác được dã thú lao đến liền vung búa nghênh địch. Mỗi một lần đều là sinh tử đã đấu ngươi chết ta sống, mỗi một lần đều là kề cận cái chết.

Bao Cốc tìm được một con suối cạn. Chỗ này địa thế hơi thấp nên có chút ẩm ướt, trên tảng đá lộ ra bên ngoài đầy vết tích của rêu xanh cùng dòng nước cọ rửa, cho dù hiện tại đã đến khô nước, vẫn có thể tìm được một ít hố nước còn nước đọng. Dòng nước rất ít, theo sơn thế hình thành suối nước gồ ghề. Nếu gặp mưa lớn ở đây phỏng chừng sẽ là một con suối nhỏ.

Nàng nghĩ một số dã thú dường như thành tinh rất tinh thông mượn địa thế cây cỏ xung quanh ẩn dấu hành tung, thậm chí tảng đá cũng là chỗ chúng ẩn thân, nàng tuyển một chỗ địa thế bằng phẳng bên cạnh dòng suối nhỏ khô cạn, tầm nhìn thông thoáng để qua đêm, nhưng bởi vì nơi này ẩm ướt, lá trên mặt đất không thể đốt cháy, cho nên chỉ có thể đi đến xa hơn một chút tìm củi.

Lúc Bao Cốc lấy củi ngoài ý muốn tìm được một ít linh dược bậc thấp, trong đó bao gồm hai nhanh linh dược sinh cơ cầm máu cùng một ít linh dược trong tiểu viện của nàng không có.

Lấy củi cũng không khó khăn, Bao Cốc có túi trữ vật, nhiều củi hơn nữa cũng có thể mang trở về. Nàng thấy lá khô hoặc củi khô chỉ cần có thể đốt đều sẽ thu vào túi trữ vật. Thẳng đến sắc trời bắt đầu tối nàng mới mang theo lượng lớn củi trở lại dòng suối khô cạn đốt lên một đống lửa.

Túi trữ vật có công hiệu giữ tươi, cho dù là ở giữa hè thức ăn vào bên trong cũng không hỏng, còn có thể giữ ấm. Thức ăn nóng cho vào túi trữ vật ngày hôm sau lấy ra ăn vẫn là thức ăn nóng.

Bao Cốc từ trong túi trữ vật lấy ra một con sói chết cơ thể còn ấm máu còn chưa đông, thuần thục lột da mổ bụng, dùng sức rút cân, đem thịt sói vẫn còn máu tươi nướng trên đống lửa, sau đó mang theo da sói đến hố nước rửa sạch máu trên số thịt còn lại, lại đem da cùng thịt sói đặt trên đống lá cây gần đống lửa hong khô. Sau đó Bao Cốc lại lấy ra xác con hổ bị nàng đánh chết, lột da mổ bụng rút gân, nướng thịt hổ, phơi da hổ.

lúc thịt sói chín, Bao Cốc chặt lấy chân sói bỏ đầy bụng, liền đến nhìn da cùng thịt sói. Da sói cùng da hổ đều đã khô, bộ lông sờ lên vô cùng trơn mượt. Từ màu sắc lông có thể nhìn thấy sói cùng hổ này điều có dinh dưỡng tốt, cũng không thiếu thức ăn. Nàng suy đoán chúng công kích nàng có lẽ không phải bởi vì quá đói mà vì xem nàng là mỹ thực.

Con sói và con hổ bị Được lột da vết thương trí mệnh đều ở trên đầu, da lông trên người không hề tổn thương, vô cùng hoàn chỉnh hôm nay sử dụng vô cùng thuận tiện.

Bao Cốc dùng búa chém tứ chi trên bộ da hổ ra, ở giữa da hổ cắt một lổ rộng đủ đầu nàng chui qua, sau đó chiu đầu vào trong lổ da, mặc da hổ lên người - da hổ vừa dài vừa rộng, Bao Cốc vóc người nhỏ nhắn chiu vào da hổ toàn bộ thân thể đều được bao phủ, chỉ còn lại mắt cá chân lộ ra bên ngoài. Dự định muốn làm một chiếc áo choàng liền thất bại, đành phải tiến hành thay đổi. Để nhấc chân thuận tiện trong lúc giao đấu, nàng xẻ dọc da hổ thành vạt áo, cắt đến tận phần eo, như vậy da hổ chỉnh trương được cắt ra một đường ở giữa để chân nàng có chút không gian hoạt động. Nàng căn cứ thân hình xẻ phần da hổ dọc từ nách đến eo, lại dùng mũi tên xuyên thủng sau đó dùng gân hổ xuyên vào lổ hổng "vá lại" , ngay cả phần da hổ phủ trên vai cũng bị nàng may thành tay áo.

Mất hai canh giờ công phu Bao Cốc mệt đến đầu đầy mồ hôi, rốt cục hoàn thành.

Áo choàng da hổ làm xong rồi. Áo choàng này lông hướng bên trong, da hướng ra ngoài, mặc ở trên người vô cùng ấm áp, nếu có điểm không thích đó chính là da hổ có chút nặng, cũng may Bao Cốc hiện tại thể lực không kém, cũng không ảnh hưởng nàng hoạt động, trái lại cảm thấy có thêm một lớp da hổ, thêm một phần cảm giác an toàn. Chí ít cho dù có dã thú vương móng vuốt cào lên người nàng, da hổ trên người có thể thay nàng chống đỡ một phần.

Nàng lại dùng da sói làm một cái khăn choàng bảo vệ cổ. Hai tầng da sói làm khăn không chỉ giữ ấm mà còn là phòng vệ rất chắc chắn. Những con mãnh thú hung tợn lúc công kích thích nhất là cắn vào cổ, cổ cùng đầu lại là chỗ trí mạng, nàng phải cẩn thận. Làm xong tất cả vẫn còn rất nhiều da sói, Bao Cốc lại làm thêm một chiếc mũ da sói đội trên đầu, cuối cùng làm hai bộ dùng bảo vệ phần đùi cùng bắp chân. Da sói còn lại Bao Cốc cũng không lãng phí nàng lại làm bao cổ tay cho bản thân cuối cùng cắn răng một cái, làm một đôi giày da sói cho mình, thay ra đôi giày vải rách đã mang mấy tháng hơn nữa còn thấm nước.

Bao Cốc không có mẹ, cùng cha sống nương tựa lẫn nhau. Nữ hài tử nếu như không giỏi may vá thì không thể xuất giá, Chu đại thẩm sát vách vô cùng quan tâm đến Bao Cốc, từ lúc Bao Cốc còn rất nhỏ đã dạy Bao Cốc thiêu thùa may vá, cho nên Bao Cốc may bộ y phục da này tuy rằng chỉ dùng để mũi tiễn để xuyên, gân sói gân hổ làm chỉ, nhưng cũng may được tương đương chỉnh tề, mặc vẫn vừa người, cũng xem như thoải mái, có thể khiến thân thể nhỏ gầy thêm vài phần anh khí.

Ngọc Mật ẩn thân cách Bao Cốc hơn mười bước nấp trên một cây đại thụ nhìn Bao Cốc may vá liên tục thán phục, kinh ngạc. Không châm tuyến, chỉ dùng búa cùng tiễn cư nhiên làm ra một thân y phục da chỉnh tề như vậy.

Ngọc Mật lại nhớ đến khuyết điểm của Bao Cốc - ngũ linh căn, thiên tư kém cõi. Chỗ tốt còn lại là chịu khó, biết chăm sóc linh dược, biết thiêu thùa may vá, biết xuống bếp, biết cách sinh hoạt, tuy rằng tu luyện bốn tháng vẫn còn ở tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ nhưng Bao Cốc lại có thể mạnh mẽ hơn một người luyện võ một năm ở thế gian, dĩ nhiên có thể nguyên lành sống được dưới sự tấn công liên tục của dã thú, đây không thể không nói là cường đại. Nàng còn nhớ lúc Bao Cốc gặp phải dã thú vô cùng dũng mãnh, sách, con hổ kia đi ra kiếm ăn mới vừa ở lộ ra nửa cái đầu trước mặt Bao Cốc, Bao Cốc cũng đã vun búa tiến lên, một bước xa nhảy ra trực tiếp đập vỡ đầu con hổ, mạnh đến đầu nó nát nhừ, không chút nào bôi nhọ phong phạm cùng khí phách của đệ tử Huyền Thiên Môn.

Nếu như với khí lực bản thân Bao Cốc tuyệt đối làm không được điều này, hiển nhiên là lúc tấn công đã vận chuyển chân khí đến trên tay nên mới đạt hiệu quả như vậy. Đệ tử ở tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ có thể biết vận dụng chân khí trong đan điền cũng không nhiều, trên thực tế đại đa số đệ tử tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ yếu đến không khác gì phàm nhân, gặp phải mãnh thú căn bản đấu không lại.

Ngọc Mật bất mãn tiến độ tu luyện của Bao Cốc, nhưng sau khi Bao Cốc bắt đầu tu luyện không để ý bản thân tu vi thấp mà đi vào sơn lĩnh hoang vắng thường có da thú xuất hiện nguy cơ tứ phía tìm kiếm đột phá, cũng là cực kỳ hiếm có. Dựa vào suy nghĩ liều mạng này, không hẳn là không thể đột phá hạn chế của thiên tư bước trên một con đường thuộc về bản thân. Nàng đối với Bao Cốc sự cảnh giác của Bao Cốc cũng không hài lòng, thực lực của nàng cao hơn Bao Cốc rất nhiều, Bao Cốc không thể phát hiện nàng là chuyện bình thường. Đã có dã thú lặng lẽ di chuyển ngoài trăm bước nhưng Bao Cốc cư nhiên một chút cũng không hề phát hiện. Nàng mấy lần thấy Bao Cốc ngẩng đầu nhìn quanh, còn tưởng rằng Bao Cốc phát hiện, kết quả Bao Cốc lại tiếp tục vùi đầu may áo da của nàng, hoàn toàn không phát hiện chút nào. Nàng để Bao Cốc chuyên tâm may áo, yên lặng ra tay thay Bao Cốc giải quyết đám dã thú. Hôm nay Bao Cốc ngươi vẫn phải tiếp tục nổ lực rèn luyện, sư tỷ ta đi đây.

Ngọc Mật cũng không lập tức rời đi, mà chỉ ẩn nấp phi hành trên không trung, đem tất cả yêu thú xung quanh mười dặm đều thu thập một phen, đánh đến chúng rút trong sào huyệt vài ngày cũng không dám rời khỏi nàng mới rời đi.

Những yêu thú này đạo hạnh tuy rằng đại đa số đều ở Luyện Khí Kỳ hoặc giai đoạn đầu Trúc Cơ Kỳ, đối với Ngọc Mật mà nói nàng có thể chỉnh chúng dễ dàng. Bao Cốc đã tiến vào khu vực thường có yêu thú lui tới, tùy tiện chui ra một con yêu thú đều có thể một kích lấy mạng Bao Cốc.

Thế giới của yêu thú so với nhân loại càng thêm tàn khốc, có thể trở thành yêu thú mặc kệ là trí lực hay lực công kích đều cao hơn rất nhiều so với dã thú. Mọi người thích săn bắt yêu thú đề thăng tu vi bản thân, yêu thú cũng thích săn linh đan linh dược, tu sĩ thể chất tinh thuần chứa lượng lớn linh khí ăn vào tăng sức mạnh. Ở tu tiên giới, người cùng yêu thú ai có thực lực mạnh chính là kẻ đi săn, ai thực lực yếu hơn thì chính là con mồi.

Cho dù Bao Cốc thiên tư cực kém, nhưng sự vào sự liều lĩnh cùng ý chí cầu tiến, Ngọc Mật cũng muốn giúp nàng , muốn nhìn một chút Bao Cốc rốt cuộc có thể đi bao xa, huống hồ Bao Cốc còn là nàng dẫn vào tiên môn thu vào Linh Vân Phong.

Bao Cốc không biết Ngọc Mật canh giữa cho nàng một đêm, thay nàng đánh đuổi dã thú đến săn nàng. Sau khi nàng may xong đò da thú cảm thấy rất mệt, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Lúc rất buồn ngủ vẫn vận chuyển chân khí trong đan điền tĩnh toạ điều tức, khiến thể lực cùng tinh thần đều khôi phục nhanh rất nhiều, so với hiệu quả khi ngủ còn tốt hơn. Duy trì trạng thái như ngủ như tỉnh, vận chuyển chân khí nghỉ ngơi, cũng có thể đạt được hiệu quả nghỉ ngơi như giấc ngủ, hơn nữa hiệu quả rất tốt, tinh thần cũng tốt.

Quan trong nhất là Bao Cốc cảm thấy theo bản thân vận công tu luyện, chân khí trong đan điền tán đến toàn thân khiến nàng cảm thấy cả người hữu lực, cho dù trên người có thương tích cũng không khó chịu. Có lẽ là bởi vì linh dược cùng tu luyện, vết thương trên người nàng cũng khôi phục vô cùng tốt, vừa rồi nàng phát hiện một số vết cào trên người đều đã kết vảy già. Ngay cả chỗ bị cắn mất thịt trên bắp chân cũng đã có xu thế khép lại, duy nhất không được hoàn mỹ chính là miệng vết thương bởi vì thiếu một khối thịt lớn mà lõm xuống phía dưới. Nàng nhìn vết sẹo gồ ghề trên bắp chân, rất lo lắng tương lai thịt mới tạo thành cũng sẽ sần sùi.

Sáng sớm Bao Cốc thu công. Nàng vốn tưởng rằng lại sẽ có một đêm đại chiến, thật không ngờ một đêm này lại bình yên ngoài dự liệu, không có dã thú đột kích, thậm chí ngay cả chuột, thỏ cũng không xuất hiện. Bao Cốc tuy rằng may đến nửa đêm mới may xong y phục da trông người, nhưng bởi vì sau đó tỉnh tọa tu luyện đến ba canh giờ nên tinh thần đầy đủ, thần thái sáng lạn.

Nàng lạc đường, tìm không được phương hướng quay về nhà gỗ, đơn giản không tìm nữa. Dù sao thì đây là Linh Vân Phong Huyền Thiên Môn, nàng cứ dọc theo một phương hướng mà đi, vẫn có thể ra khỏi Linh Vân Phong, đi đến chỗ có người, đến lúc đó lại hướng người hỏi đường. Người khác có thể tìm không được nhà gỗ nhỏ của nàng, nhưng nhất định biết chỗ Đại Bạch Xà sư thúc tu luyện.

Bao Cốc đơn giản rửa mặt xong, lại ăn một chút thịt sói nướng đêm qua, lần nữa cầm búa đi tiếp.

Bao Cốc nghiêm trọng hoài nghi bản thân đang hướng chỗ sâu trong Linh Vân Phong mà đi. Trong rừng cây cối càng dài càng tươi tốt, thời tiết cuối thu mát mẻ, trong rừng cư nhiên còn có sương mù bao phủ, nàng thỉnh thoảng còn có thể phát hiện một ít linh dược, thậm chí ngay cả linh dược sinh trương mấy mươi năm đều thấy được. Trong núi còn có rất nhiều lối mòn cùng bụi cây bị dã thú đè ngã.

Bao Cốc cẩn thận lại cẩn thận nhưng mảnh rừng này lại yên tĩnh cực kỳ quỷ dị, dã thú hung mãnh lại chưa từng thấy.

Bao Cốc không dám khinh suất, hoàn toàn cảnh giác mà đi về phía trước. Hai ngày này nàng cùng dã thú tao ngộ mấy mươi lần, đã sâu sắc cảm nhận được dã thú cùng hung ác càng am hiểu ẩn nấp phục kích, lúc bạo phát tấn công càng hung bạo.

Buổi chiều qua đi, nàng ra khỏi sơn lâm rậm rạp, thấy được một mảnh rừng trúc mây mù lượn lờ. Tiếng chim kêu thanh thúy từ rừng trúc truyền đến, còn có thỏ rừng màu xám nhảy trong rừng trúc. Những con thỏ này tính cảnh giác cao hơn nàng, có thỏ chứng tỏ không có dã thú. Trái ngược rừng cây rậm rạp cổ thụ che trời yên lặng đến khiến nàng cảm thấy vạn phần bất an phía sau, nàng cảm thấy thích rừng trúc có thỏ nhảy qua nhảy lại.

Bao Cốc trực tiếp hướng phía rừng trúc đi vào, rất nhanh liền đi vào trong rừng trúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.