Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 167: Ba cái đuôi nhỏ



Mất đi thái cổ di tích Huyền Nguyệt Cổ Thành so với lần trước đến đây đã trở nên quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Huyền Nguyệt Cổ Thành to như vậy, nhai đạo rộng mở, chỉ có thưa thớt người tu tiên khống chế phi hành pháp bảo vội vã mà qua.

Mười năm trước, thái cổ di tích mở ra chi, Huyền Nguyệt Cổ Thành có thể nói là nhân sơn nhân hải, tùy ý có thể thấy được người tu tiên Nguyên Anh Cảnh hành tẩu, mà ngay cả Hóa Thần Kỳ cao thủ không thường xuất hiện cũng xuất hiện, thậm chí ngay cả người cầm quyền thập đại thế lực đều xuất động.

Hôm nay Huyền Nguyệt Cổ Thành giống như một tòa thành trống rỗng. Người hành tẩu trên đường cùng các cửa hiệu cũng không nhiều.

Tuy rằng lòng có Bao Cốc cảm khái, cảnh tượng trước mắt ngược lại không cảm thấy quá ngoài ý muốn. Huyền Nguyệt Cổ Thành là nơi linh khí không đầy đủ, vãng lai hành tẩu đều là người tu tiên đã ngoài Kim Đan kỳ, những người tu tiên này đã bước vào cánh cửa tu tiên siêu thoát phàm thể, có thể không cần ăn uống, thông thường đều sẽ tìm một nơi yên lặng chuyên tâm tu luyện, rất ít đi lại. Cho dù đi ra hoạt động cũng tự có nơi đi, rất ít người sẽ giống như Bao Cốc nhàn nhã thậm chí có chút tản mạn mà dùng hai chân từng bước một đi trên đường.

Nàng biết người tu tiên ra ngoài thông thường chỉ có mấy chỗ để đi, một là cửa hiệu bán các loại linh trân pháp bảo, hai là tây thị buôn bán giao dịch, ba là đi tửu lâu uống rượu thám thính các loại tin tức, bốn là người có tích góp tài sản sẽ đi giao dịch, còn năm, chính là đi nơi yên hoa ở tu tiên giới.

Bao Cốc vừa đến Huyền Nguyệt Cổ Thành, dĩ nhiên phải đến tửu lâu thám thính tin tức.

Huyền Nguyệt Cổ Thành có vài đại tửu lâu do các thế lực khác nhau mở ra. Lớn nhất lúc này là Túy Hoa Lâu, bất quá Túy Hoa Lâu cũng không phải đơn thuần bán rượu cùng thức ăn, là một chỗ tiêu tiền quy mô lớn, chỉ cần có linh thạch ở nơi đó liền có thể được cực hạn hưởng thụ. Túy Hoa Lâu ở Huyền Nguyệt Cổ Thành do thế lực đứng hàng thứ chín kinh doanh, so với Thanh Phong Các còn mạnh hơn một chút.

Thanh Phong Các kinh doanh không ít sản nghiệp dùng đó làm nguồn thu nhập chống đỡ môn phái chi tiêu, giống như tửu lâu loại này có thể kiếm linh thạch còn có thể tìm hiểu các đường tin tức kinh doanh đương nhiên là không thiếu được. Tửu lâu Thanh Phong Các kinh doanh quy mô cũng không nhỏ, ngay ở thành đông nằm trên đường lớn.

" Đông phú tây bần" là chỉ sự khác nhau giữa hai khu vực, thành đông cửa hiệu kinh doanh buôn bán đều là những thứ tốt giá cả đắt đỏ, những cửa hiệu lớn , khách điếm lớn trong Huyền Nguyệt Cổ Thành, toàn bộ đều mở ở đó, còn thành tây là chợ tán tu, một nơi trống trãi, người tu tiên tùy tiện tìm một mảnh đất trống ngồi trên chiếu, bày sạp thì có thể buôn bán, chung quanh là quán trọ cùng nơi ở của tán tu, là nơi tụ tập tán tu. Hai nét đối lập rõ ràng thứ hai là " Nam quyền bắc quý", còn lại phía nam cùng phía bắc Huyền Nguyệt Cổ Thành là do các tu tiên đại thế lực chiếm cứ, hai khu vực đó sẽ là môn phái thế lực tu tiên cư ngụ, là nơi những nhân vật quyền thế trong các đại thế lực chọn mua để ở. "Nam quyền bắc quý" tuy nói không đem mấy chữ Tán tu cùng người rảnh rỗi không được đến gần viết ra chiêu cáo nhưng ý tứ tất cả mọi người đều hiểu, cho nên rất ít tán tu đến đó.

Bao Cốc là một người ngoài thành đến cảnh giới Trúc Cơ cửu giai, lẻ loi một mình, dĩ nhiên sẽ không đến hai đầu "Nam quyền bắc quý" khiến người ngứa mắt. Phía tây tụ tập tán tu cũng thực sự không có gì hay để đi dạo, trước kia nàng còn sợ khiến người ta muốn cướp, mà thành đông các đạo nhân mã tụ tập, các loại cửa hàng san sát, quyền quý tán tu đều có thường lui tới là lựa chọn không sai. Nàng thực lực này cộng với một thân trang phục này đến thành đông cũng rất bình thường, sẽ không khiến người ta chú ý.

Bao Cốc dọc theo đường lớn thưa người dẫn đến thành đông chậm rãi bước đi. Cửa hiệu hai bên đường quy mô rất lớn, đột nhiên nhìn lại cảm thấy dường như phát ra khí tức cổ điển, như là lão điếm trăm năm hoặc mấy trăm năm, nàng nhìn kỹ lại, liền có thể phát hiện vết tích của pháp trận. Phòng ngự pháp trận của những cửa hiệu này không hề kém hơn hộ phong pháp trận của Huyền Thiên Môn, không nhìn đến những thứ bán trong cửa hiệu, chỉ nhìn một cách đơn thuần lực phòng ngự của nó liền biết không tầm thường.

Bán đan dược, linh tửu, pháp bảo, luyện tài, các loại cửa hiệu này đại môn đều bị rèm cửa che khuất, linh thức tham nhập không đến, tầm mắt bị ngăn trở, Bao Cốc nhìn không ra bên trong việc kinh doanh là tốt hay không tốt, quạnh quẽ hay là không quạnh quẽ. Nàng liền từng bước đi vào trong dạo một chút, phát hiện gần như không có khách nhân, thỉnh thoảng gặp phải một hai người cũng là đến mua đồ rồi liền đi, chưởng quỹ cũng nhất phó thích thì phản ứng không thì thôi, ngươi mua thì mua không thì thôi. Nếu không phải Bao Cốc khí chất không tầm thường, một thân y phục bất phàm, chưởng quỹ ngồi sau quầy tiền chỉ sợ ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.

Chưởng quỹ đến bắt chuyện Bao Cốc xấu hổ chỉ nhìn không mua, liền muốn chọn vài bình đan dược tùy ý mua về. Nhưng đan dược này luyện quá không đạt tiêu chuẩn rồi, trung phẩm đan dược thuộc về cái loại đan dược ra lô có đến năm phần tạp chất. Đây là cái gì? Đây là đan dược moi ra trong đống tập chất, loại đan dược này tuy rằng thành đan nhưng trong đan dược ngậm nhiều tạp chất, dược tính trong quá trình luyện chế bị hao tổn, hiệu dụng suy giảm rất nhiều! Đan dược thượng đẳng lúc ra lò tạp chất không đến ba phần. Bao Cốc bay năm trước luyện chế đan dược phế suất cũng chỉ có một phần, luyện thành chín phần! Vài năm gần đây nàng luyện đan dược gần như tất cả đều là hoàn mỹ, cho dù thỉnh thoảng có tạp chất vậy cũng chỉ có một chút, được đan luyện thành cao hơn chín phần. Hôm nay thấy đan dược này chỉ có bảy phần thành phẩm liền ghét bỏ. Ăn quen đan dược hoàn mỹ, khiến nàng thế nào nuốt trôi tạp chất đan dược? Nàng nhìn qua đan dược liền thả lại, hỏi: "Còn có đan dược phẩm chất tốt hơn không?"

Chưởng quỹ gặp qua vô số người, dĩ nhiên nhìn ra được Bao Cốc thật sự ghét bỏ đan dược không tốt, vì vậy nói: "Còn có đan dược phẩm chất tốt nhất." Lại mang đến hai bình đan dược.

Bao Cốc vừa mở bình nhìn thử, loại này tập chất chiếm năm phần, cái này mà tính toán là tốt nhất? Nàng hỏi: "Giá thế nào?"

Chưởng quỹ báo giá.

Bao Cốc lặng lẽ không nói gì mà đem đan dược phẩm chất tốt nhất này trả lại cho chưởng quỹ, ra khỏi tiệm đan dược. Không phải nàng không mua, mà chỉ là đan được đó có đến năm phần tạp chất, đừng xem chỉ là khác nhau mấy phần, nhưng giá cả cao gắp đôi. Tưởng nàng xem tiền như rác a!

Lại dạo qua vài cửa hiệu, Bao Cốc phát hiện mấy năm nay tuy rằng nàng không ra cửa nhưng đã thấy qua rất nhiều thứ tốt, dùng qua cũng nhiều rồi nên ánh mắt rất cao, những thứ bán trong các cửa hiệu rất ít thứ lọt được vào mắt nàng. Dĩ nhiên, trong những cửa hiệu này đương nhiên là có thứ tốt, nàng mới Trúc Cơ cửu giai, trên người mặc đều là Kim Đan kỳ pháp bảo, những thứ chân chính là đồ tốt người ta không để cho nàng nhìn, đó đều là những thứ mà người tu tiên đã ngoài Nguyên Anh Cảnh mới xem nổi, mua nổi, dùng nổi! Bao Cốc cũng không thật sự muốn mua thứ gì, nàng chỉ là xuất phát từ thói quen của người làm ăn, muốn nhìn một chút việc kinh doanh của người khác có tốt hay không, bán hàng thế nào!

Chút bất tri bất giác Bao Cốc liền đi đến tửu lâu Thanh Phong Các kinh doanh.

So với những nơi khác, trong tửu lâu có chút náo nhiệt, đại môn cũng không bị rèm che khuất, đứng trên đường cái liền có thể quét mắt nhìn thấy cảnh tượng trong tửu lâu.

Nàng bước vào tửu lâu, đầu tiên đập vào mắt chính là một đài cao có chút thanh nhã được bố trí trong bố trí, một nữ tu sĩ thực lực Kim Đan kỳ tướng mạo rất tốt đang cúi đầu đánh đàn. Tiếng đàn như nước chảy, tinh tế thảng dương. Lầu một bày lấy khoảng ba bốn mươi ngọc trác trải qua đặc biệt luyện chế, người ngồi chiến tám phần số ngọc trác. Nàng nhìn cách ăn mặc của những người đó hẳn là một ít người tu tiên bình thường, có tán tu, có đệ tử của các thế lực lớn, nâng cốc ngôn hoan mỗi người nói chuyện phiếm. Thực lực của bọn họ chủ yếu ở Kim Đan kỳ, cũng không hề ít người tu tiên Nguyên Anh Cảnh, loại thực lực Trúc Cơ Kỳ giống như Bao Cốc gần như không nhìn thấy mấy người.

Bao Cốc tuy rằng cảnh giới thấp nhưng mặc cũng đều là pháp bảo Kim Đan kỳ, cũng không tính toán quá sang quý, nhưng những pháp bảo Kim Đan kỳ trên người nàng đều là thượng giai hoặc là phẩm chất tốt nhất, điều này thể hiện ra sự bất phần của nàng.

Tiểu Nhị không dám chậm trễ, chào đón: "Cô nương, lầu hai yên tĩnh, mời lên lầu."

Bao Cốc đứng ở cửa tuy rằng lụa mỏng che mặt nhưng vẫn có người đem tầm mắt dời đến trên người nàng quan sát. Nàng cảm thấy không hề ít thần niệm nhìn quét qua người nàng, cũng may nàng một thân pháp bảo cách trở thần niệm, ngược lại không sợ bị người này nhìn lén. Nàng khẽ gật đầu, theo sau Tiểu Nhị lên lầu hai.

Lầu hai bố trí ngọc trác chỉ bằng một nửa lầu một, nhưng phẩm chất lại trên một bậc, không gian xung quanh cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

Lầu hai gần như ngồi đầy người. Những người tu tiên này cách ăn mặc, khí độ, cảnh giới tu luyện đều cao hơn những người ở tầng một rất nhiều, thực lực Nguyên Anh Cảnh chiếm đa số. Điều này làm cho Bao Cốc cảnh giới tu luyện chỉ ở Trúc Cơ cửu giai, một thân pháp bảo Kim Đan kỳ nhất thời có một loại cảm giác tiểu hài tử xông vào thế giới của người lớn. Thoáng chốc hơi có chút xấu hổ.

Cũng may tính tình của nàng lãnh đạm, sắc mặt không hiện, hơn nữa còn có lụa mỏng che lấp, đối mặt cảm giác chênh lệch lớn như vậy ngược lại cũng là nhất phái vân đạm kinh phong, thần thái thản nhiên.

Vừa vặn người ngồi ở ngọc trách cảnh cửa sổ rời bàn, Tiểu Nhị đem bàn thu dọn, người đón tiếp Bao Cốc liền mời Bao Cốc qua đó, đồng thời hỏi một câu: "Cô nương là một mình hay là tìm bạn?"

Bao Cốc đáp: "Chỉ một mình." Nàng đi theo phía sau Tiểu Nhị, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tùy ý gọi một ít rượu và thức ăn, liền tựa vào ghế nhìn đường lớn gần như trống trải ở bên ngoài, nghe nữ tử Kim Đan Mạt Kỳ cách đó không xa tấu cầm khúc, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng đàm luận từ bàn bên cạnh.

Trò chuyện và vân vân đều có, nàng còn nghe được có người đang nói chuyện về nàng. Xác thực mà nói là bàn về thái cổ di tích. Vốn dĩ đây đã là thái cổ di tích mở ra chi kỳ, nên có một nhóm hậu sinh ưu tú tiến nhập thái cổ di tích tìm cơ duyên nhưng từ khi Bao Cốc cùng Ngọc Mật xông vào thái cổ di tích nháo ra việc này, thái cổ di tích liền không biết tung tích.

Những người đàm luận về thái cổ di tích tựa hồ có một hai người năm đó đã tiến nhập thái cổ di tích, lúc này nhắc đến Hỏa Bạo Long còn mang theo tức giận, tuyên bố nếu không có chuyện Huyền Thiên Môn gặp đại nạn diệt môn hôm nay chẳng biết đã chạy trốn tới phương nào hắn nhất định muốn giết đến cửa Huyền Thiên Môn đem Ngọc Mật trảo ra loạn đánh sau đó bán đến Túy Hoa Lâu!

Bao Cốc tuy rằng không biết chuyện mấy năm nay của Sư Tỷ, nhưng đối với chuyện Ngọc Mật, Linh Nhi, Tiểu Hầu Tử bọn họ bình thường cùng nhau ra ngoài tầm bảo vẫn có nghe thấy, hơn nữa cảnh giới tu luyện của Sư Tỷ có thể nói tăng một cách thần tốc, đang Huyền Thiên Môn đệ tử thiên linh căn, song linh căn tụ tập cũng là rất xuất chúng, thực lực Nguyên Anh Sơ Kỳ mà muốn đánh Sư Tỷ hung danh vang xa của nàng? Ngươi nằm mơ đi!

Năm gần đây Huyền Nguyệt Cổ Thành coi như an bình, không phát sinh đại sự gì, bọn họ nói chuyện phiếm cũng cũng chỉ là chuyện phiếm.

Bao Cốc nghe được cũng không có ý nghĩa lại không có hứng thú, liền nghe tấu khúc. Nữ tử kia tu luyện không tầm thường, từ khúc đủ ý cảnh, tiếng đàn u u khiến kẻ khác giống như đặt mình trong sơn thủy.

Không bao lâu, rượu và thức ăn mang lên.

Bao Cốc cầm lấy đũa gắp thức ăn bỗng nhiên phát hiện gặp khó khăn! Trước mắt bao người mang khăn che mặt thế nào dùng bửa uống rượu? Tháo khăn che mặt xuống? Vậy khuôn mặt nàng sẽ lộ ra. Tháo khăn chỉ để lộ ra cái miệng? Nàng chỉ cần nghĩ đến bản thân một tay nhấc khăn , lộ ra cái miệng, một tay cầm đữa bưng rượu đưa vào trong miệng thì có một loại xung động muốn vứt đũa chạy khỏi tửu lâu. Cách ăn như vậy quá khó coi, hơn nữa thật sự sẽ cho người khác một loại cảm giác nhận không ra người, không biết còn tưởng rằng nàng là yêu quái xấu xí hóa thành người đến đây trộm ăn trộm uống! Không ăn, giương mắt nhìn rượu và thức ăn? Vậy nàng đến tửu lâu để làm gì!

Bao Cốc nhất thời hối hận chỉ khiến Tiểu Sư Thúc luyện khăn che cho nàng mà không luyện là một cái mặt nạ chỉ che mặt không che miệng. Trí giả thiên lự, tất có một chỗ sơ xuất! Nàng xuất môn chuẩn bị chu toàn như vậy nhưng lại quên mất chuyện này.

Tiểu Nhị đi ngang qua nhìn thấy Bao Cốc dùng đũa gắp món ăn, nhìn chằm chằm món ăn cũng không đưa vào miệng, tựa hồ khó có thể nuốt xuống, hỏi: "Cô nương, món ăn không hợp khẩu vị sao?"

Bao Cốc nhíu mày, giọng nói lãnh đạm vang lên: "Không, ngươi làm chuyện của ngươi đi, ta đang hướng món ăn ngộ đạo."

Ti! Quấy rầy người khác ngộ đạo giống như giết phụ mẫu! Tiểu Nhị vội vàng lăn xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.