Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 425: Dự trù



Sau tiếng hô, toàn trường có vẻ an tĩnh lại, các học viên trẻ tuổi đầy hứng thú dừng lại động tác trên tay, chào đón vị lão sư tiến vào.

Hoàng Việt cùng tiểu Phan đứng ở một góc vắng, hắn cố ý chọn cho mình góc khuất, không quá nổi bật, dù sao người này cũng được gọi là lão sư, hẳn là cảnh giới không thấp, Hoàng Việt cũng không nghĩ rằng trong học viện này, sẽ không có ai nhìn thấu ngụy trang của mình.

Người bước vào thao trường là một người đàn ông trung niên tầm 30, 40 tuổi, thân hình cường tráng, Liễu Vịnh Ca lão sư từ xa đã thấy các học viên đang hăng say tập luyện, trên gương mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.

“Được rồi, các em tiếp tục tập luyện cho thầy xem!” Liễu Vịnh Ca hô khẽ, sau đó ánh mắt dường như cố ý tìm một ai đó, rất nhanh thì cùng Hoàng Việt mắt đối mắt.

Liễu Vịnh Ca lão sư sau khi thấy đứa trẻ “Vương Huy” này, có hơi trầm ngâm, nhưng cũng không nói gì thêm, tiếp tục chỉ đạo hướng dẫn các học viên trẻ tập luyện.

Hoàng Việt cũng được tận mắt mục sở thị “Quấy Nhiễu Thuật” của Tiểu Phan, sau khi hắn dùng một con thú nhỏ, thích thú phô bày ra cho Hoàng Việt khả năng của mình.

Lúc này, Hoàng Việt cũng không nhịn được mà thầm than thần kỳ, tuy rằng Quấy Nhiễu Thuật của Tiểu Phan vừa nhìn đã biết hỏa hầu cũng không cao, tuy nhiên những thanh âm kỳ quái mà hắn phát ra, dường như có khả năng ảnh hưởng đến tâm trí của người khác, nếu không phải Hoàng Việt đầu óc khá vững, bị Tiểu Phan tập trung quấy nhiễu thì cũng khá nhức đầu.

Trong miệng Tiểu Phan, Hoàng Việt cũng nghe ra được, Liễu Vịnh Ca lão sư là một người khá lợi hại, nghe nói ông ta có thể dễ dàng thu phục dị thú cấp 1, chỉ trừ những loại dị thú quá hung dữ, may ra mới có thể làm khó Liễu Vịnh Ca lão sư.

“Huy đại ca, đại ca thấy Quấy Nhiễu Thuật của đệ thế nào?” Tiểu Phan sau một hồi phô diễn, đầy đắc ý nhìn Hoàng Việt nói.

“À... cũng tạm!” Hoàng Việt cũng không cho rằng mình có bao nhiêu thiên phú Ngự Thú, từ nãy đến giờ những thanh âm đó, tuy rằng hắn cũng có thể mượn Ma Tính Giọng Hát phát ra, nhưng như vậy chẳng phải trông sẽ rất mắc cười sao?

Trừ phi nếu giờ phút này Liễu Vịnh Ca lão sư ép hắn phải thử, để không bị lộ tẩy, hắn mới phát ra những thanh âm quỷ dị này đi...

Hoàng Việt liền nói sang chuyện khác, hắn vừa yêu cầu tiểu Phan tiếp tục tập luyện, vừa hỏi xem trong Hắc Huyền Sơn, khu vực nào có nhiều dã thú thực lực thấp.

Tiểu Phan còn tưởng Hoàng Việt muốn đi Hắc Huyền Sơn để tập Ngự Thú Đây.

Gì chứ những khu vực có dã thú thì hắn biết rõ ràng.

Dù sao hắn cũng chỉ có cảnh giới nửa bước Ngưng Đan.

Ngang bằng với Hoàng Việt hiện tại.

Không dám đi đến khu vực của dị thú a!

“Huy đại ca, chút nữa ra về, đệ dẫn đại ca đi!” Tiểu Phan có vẻ rất hào hứng nói, nhưng Hoàng Việt làm sao đồng ý đây.

“Không cần, ngươi chỉ cần chỉ cho ta địa điểm cụ thể là được!”

“Ách, được rồi!” Tuy không biết Vương Huy đại ca thần thần bí bí như vậy là có chuyện gì, nhưng Tiểu Phan cũng rất đơn thuần, miêu tả kỹ vị trí có dã thú cho Hoàng Việt.

Hoàng Việt nghe xong, biết trong khu vực này có hàng trăm con dã thú, hai mắt sáng lên, hắn bây giờ rất muốn nhanh rời khỏi đây, lập tức đi tàn sát đám dã thú xem hệ thống có thể giúp hắn tăng tu vi nhanh như thế nào.

Hai người Hoàng Việt và Tiểu Phan nói chuyện, tuy nhỏ, nhưng từ nãy đến giờ vẫn là không giấu nổi Liễu Vịnh Ca lão sư, Hoàng Việt vẫn là đánh giá quá thấp thính lực của cao thủ trong học viện.

“Tiểu Huy!” Một tiếng hô lớn vang lên, Liễu Vịnh Ca lão sư gọi to, như muốn gọi “Vương Huy” đi tới.

Các học sinh cũng ngừng tập luyện, ánh mắt đầy hào hứng nhìn về Vương Huy, nhất là một số học viên ưu tú, đã sớm xem cậu tiểu nam hài này thành đối tượng để học tập.

Vương Huy ngày thường vẫn là học sinh ưu tú bậc nhất của lớp, được Liễu Vịnh Ca lão sư gọi lên thị phạm cho mọi người luyện tập là chuyện rất bình thường.

“Gọi ta?” Hoàng Việt nghe tiếng kêu hô, cùng ánh mắt của mọi người đang hướng về phía mình, đầy sững sờ, trong lòng có hơi chút chột dạ.

Tuy rằng không hiểu rõ lắm là tại sao, Hoàng Việt vẫn là bình thản bước tới trước mặt Liễu Vịnh Ca lão sư, trong ánh mắt hào hứng của toàn trường.

“Ha ha, Huy đại ca vẫn là trốn không thoát!” Đằng sau lưng còn vang lên thanh âm chọc ghẹo của tiểu Phan.

Liễu Vịnh Ca lão sư lúc này mới nhìn kỹ được “Vương Huy” cũng chính là Hoàng Việt, lúc ban đầu khi bước vào thao trường, hắn cũng cảm thấy hôm nay “Vương Huy” có phần mất đi khí chất tự tin thường có, bây giờ càng thấy đứa học sinh ngoan của mình bước lại, ông cũng càng thêm nghi hoặc, ngày thường Vương Huy vẫn là rất chăm chỉ, nếu không cũng không có thành tựu Ngự Thú nhất nhì lớp học này.

“Lão sư, thầy gọi em?” Hoàng Việt bước đến trước mặt Liễu Vịnh Ca lão sư, vừa đi, hắn vừa thi triển Quy Tức Công, nội liễm khí thế, đồng thời cũng tỏa ra Hoàng Đế Khí Thế, làm cho khí thế của mình dường như rất cường đại, có nét gì đó uy vọng của người quyền cao chức trọng.

Liễu Vịnh Ca lão sư thấy khí thế Hoàng Việt dần dần tỏa ra, cũng phải do dự, vốn muốn mở miệng yêu cầu Hoàng Việt thị phạm lại một vài kỹ năng ngự thú, nhưng lời cũng không nói ra khỏi miệng, dường như việc yêu cầu hay ra lệnh cho Hoàng Việt vào lúc này là hành vi đại nghịch bất đạo.

Hoàng Việt nhìn sắc mặt của Liễu Vịnh Ca lão sư, biết Hoàng Đế Khí Thế của mình có tác dụng, cũng mừng thầm.

“À...À... Tiểu Huy... sao hôm nay em không tập luyện, còn một tuần nữa là đến kỳ khảo hạch thực lực rồi, em là hy vọng của lớp Ngự Thú chúng ta!” Liễu Vịnh Ca lão sư sau vài giây mới định thần lại, lúng túng nói.

“Đúng đó Vương Huy, lớp Ngự Thú chúng ta vẫn luôn xếp hạng chót, lần này hy vọng có thể có bất ngờ!”

“Cậu và Tấn Minh lần này là hai tuyển thủ xuất sắc nhất của lớp Ngự Thú chúng ta, nhất định không thể lười biếng a!”

“Đúng đó, nếu lại xếp chót trong các lớp thì chúng ta đi ra ngoài không có mặt mũi gặp người đâu!”

“Vương Huy, hôm nay trông cậu lạ lắm!”

Hoàng Việt nghe mọi người nói vậy, cũng phải phì cười, sau đó chỉ nói nhỏ: “Lần khảo hạch này, em sẽ cố hết sức!”

Liễu Vịnh Ca lão sư nghe vậy, liền nói thêm: “Được, thầy nghe nói em định vào Hắc Huyền Sơn, là muốn tập luyện Ngự Thú sao?”

Hoàng Việt nghe lão sư nói vậy, khẽ giật mình, nhưng cũng nhanh trí đáp: “Không sai!”

“Tốt! Nếu lần này em có thể đạt thành tích cao, thầy sẽ bắt cho em một con dị thú cấp một sơ cấp cường đại, coi như là phần thưởng!” Thầy Liễu Vịnh Ca nói xong, ra hiệu cho Hoàng Việt lui ra, hắn tiếp đó lại hướng dẫn cho những học viên còn chưa rành rọt các kỹ năng, tránh để bọn họ làm mất mặt mình trong lần khảo hạch toàn thể học viên của học viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.