Tà Vương Cưng Chiều, Độc Phi Thực Khuynh Thành

Chương 5: Miệng thối Tam hoàng tử



Thanh ảnh nghĩ thầm︰ hừ, các ngươi chỉ mới nghe thấy thanh âm của tiểu thư đã không giữ được bình tĩnh, nếu nhìn thấy dung nhan thật sự của người thì không biết còn xảy ra chuyện gì? Đúng là một lũ người nông cạn, dám chê tiểu thư nhà nàng xấu, thật sự có mắt mà như mù. Phải biết mỗi lần nàng nhìn thấy tiểu thư, đều là bộ dạng như người trồng cây si, thiếu điều chỉ chảy nước miếng. 

Tam hoàng tử thấy an lăng chi thay mình xin lỗi, đã chịu không được, lại còn nghe thấy giọng nói của phượng ngâm cửu, nhất thời chấn động, hắn ngay lập tức quát lên︰"Biểu ca, ta nói sai sao, vết bớt trên mặt nàng ta đủ để dọa người, ai cưới nàng không phải mỗi ngày buổi tối đều năm mơ thấy ác mộng sao, trên mặt còn có tàn nhang, nói nàng ta khó coi cũng không có gì quá, vì cái gì ngươi phải xin lỗi nàng. Ông trời thật không công bằng, thanh âm mỹ diệu như thế này lại thuộc về nàng ta, quả thực phí phạm của trời." 

Mọi người trong quán trà nghe thấy, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm︰"Vị công tử này, cô nương người ta đã đủ thảm, ngươi còn nói lời cay nghiệt..." "Khụ khụ, biểu đệ, đủ rồi, cô cô nói ngươi ra ngoài thì nghe lời ta, lời cô cô nói ngươi cũng không để trong lòng, đúng không? Vậy để ta trở về nói với cô cô, ngươi không chỉ không xin lỗi vị cô nương này, trong lời nói còn mang theo ác ý." An lăng chi sau khi nghe hắn nói xong thì không vui, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc nói.

Tam hoàng tử tuy rằng không có thành tựu gì, nhưng lại cực kỳ hiếu thuận, nghe tĩnh quý phinói, hắn đặc biệt sợ mẫu phi của mình, vì thế nghe an lăng chi nói sẽ nói lại với mẫu phi, hắn lập tức nói ︰"Hảo hảo hảo, biểu ca ta sai rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với mẫu phi." 

An lăng chi gật đầu, trong mắt hiện lên một tia áy náy, a Cửu nhìn nhìn hắn, lại nói ba chữ ︰"Không có gì." 

Tam hoàng tử đúng là dạng ngồi yên thì không chịu được, vừa mới uống một ngụm trà, liền tiếp tục mở mồm︰"Phượng huynh, biểu ca, vất vả cho các người, nếu không phải vì tìm mặc Cửu công tử để chữa bệnh đau đầu cho mẫu phi, các ngươi cũng không cần theo ta ăn cơm ngủ bụi suốt nửa tháng trời, mặc Cửu công tử đúng là đồ ăn hại, không phải mọi người nói hắn đang ở nam cương sao, thật sự khiến cho người khác mệt mỏi, chúng ta vừa nhận được tin tức, liền đuổi theo, kết quả ngay cả bóng người cũng chưa nhìn thấy thì đột nhiên mất tích, nếu không phải bệnh đau đầu của mẫu phi càng lúc càng nghiêm trọng, chúng ta cũng không cần đuổi theo đến mức như vậy." Thấy không ai trả lời, hắn uống ngụm trà rồi nói tiếp︰"Phượng huynh, ba tháng sau muội muội của ngươi sẽ gả cho thái tử, vốn bản công tử còn đang nhớ thương nàng, haiz, nhưng thánh chỉ đã hạ, ta không thể làm gì, bất quá muội muội của ngươi thật sự xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, bộ dạng ôn nhu như nước, lương thiện động lòng người. haiz, đáng tiếc đáng tiếc, bất đắc dĩ phải thay thế người kia gả cho thái tử." 

Phong khinh mặt không biểu tình, qua hồi lâu liền nhướng mày, cười nhạo một tiếng rồi nói︰"Ngươi cho rằng nàng ôn nhu như nước? Ngươi cảm thấy nàng thiện lương động lòng người? Ngươi từ đâu nhìn thấy nàng bị ép không đường chọn lựa?" 

Phong khinh liên tiếp nói vài câu, người ngoài không biết nhưng hắn còn không biết rõ sao, năm ấy hắn quay về phủ thừa tướng, phượng thường vũ lúc đó cũng chưa lớn lắm, tầm mười tuổi, cư nhiên cùng Vương thị giống nhau, dùng ánh mắt ác độc nhìn hắn, nói hắn cướp thân phận con trai trưởng của đệ đệ nàng. Sau lưng, gọi hắn dã chủng, gọi nương hắn tiện nhân. tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, sao có thể biến thành mỹ nhân ôn nhu như nước. Hơn nữa nàng ta đã sớm biết mình sẽ thay thế đại muội muội gả cho thái tử, cao hứng không ngừng, làm gì có chuyện thương tâm bất đắc dĩ? 

Tam hoàng tử tuy rằng không biết phong khinh vì chuyện gì đối với vị muội muội này cực kì không thích, nhưng nhìn thấy biểu tình hắn ngưng trọng liền không nói gì.

Tuy rằng thanh âm hắn nói không lớn, nhưng bọn phượng ngâm cửu là người có võ công, đều nghe được rõ ràng, Thanh Ảnh dùng truyền âm nói ︰"tiểu thư, Tam hoàng tử đúng là người nói nhiều, còn phong khinh, xem ra hắn cực kỳ không thích phượng thường vũ?" 

Phượng ngâm cửu nói︰"Phỏng chừng phượng thường vũ sau lưng phá hoại nhiều chuyện, phong khinh chắc cũng ăn không chút mệt, chúng ta vẫn nên quan sát một chút mới biết được."

Bích ảnh nói ︰"Dạ" 

Thanh Ảnh truyền âm nói tiếp︰"tiểu thư, vừa rồi nghe nói bọn họ đang tìm mặc Cửu công tử, không nghĩ đến, Tam hoàng tử tuy rằng miệng thối, nhưng lại là người hiếu thuận. tiểu thư, người sẽ chữa bệnh cho mẫu thân của hắn sao?" Trong giọng nói chứa đựng sự sung sướng khi người khác gặp họa.

Thanh Ảnh, ngươi không cần biểu hiện rõ ràng như vậy đâu!

Phượng ngâm cửu nói ︰"muốn ta chữa bệnh thì phải xem tâm tình ta như thế nào, ta cũng không phải người tốt, haha.." 

"..." 

"..." dường như sắp có người gặp chuyện xui xẻo. 

Phượng ngâm cửu không nói gì, uống trà xong liền nói Thanh Ảnh cùng bích ảnh tiếp tục khởi hành, lúc đứng dậy đi qua chỗ của tam hoàng tử, nàng hơi hơi mỉm cười, ngón giữa nhẹ nhàng bắn ra một viên thuốc giống như hình viên đạn vào ly trà, thuốc kia gặp nước lập tức hoà tan, nước trà cũng không vì vậy mà thay đổi, mà tốc độ a cửu nhanh đến mức căn bản không ai biết đã phát sinh chuyện gì... Xem ra miệng thối đang gặp báo ứng.

Tam hoàng tử thấy phượng ngâm cửu đối hắn cười, tuy rằng không dám kiêu ngạo nhưng giọng điệu cực kì không thân thiện, khóe miệng hếch lên rồi nói ︰"Ngươi cười cái gì, mặt mũi khó coi còn muốn quyến rũ bản công tử, hừ." 

"......" Tam hoàng tử, ngươi tự tin quá mức rồi

"tiểu thư, người thực xấu." Thanh Ảnh che cái miệng nhỏ đang cười trộm liền nói. 

A Cửu cười cười không nói gì, về tới xe ngựa, bích ảnh rót nước trà đầy túi liền đưa cho phong thúc rồi lên xe... 

Xe ngựa rời đi chưa lâu, quán trà liền trở nên náo nhiệt, Tam hoàng tử giống như uống quá nhiều, đột nhiên nhe răng nói lớn︰"Biểu ca, ngươi nhất định phải đi phồn hoa lâu, cô nương nơi đó, muốn xinh đẹp như thế nào đều có xinh đẹp như thế đó, dáng người vô cùng tốt, lần sau bổn hoàng tử dắt ngươi đi mở mang tầm mắt." 

An lăng chi đứng lên, nhíu mày ︰"Tam hoàng tử, hôm nay ngươi bị sao vậy, không có chừng mực, thanh lâu không phải chuyện bình thường ngươi sẽ nói lung tung, vạn nhất cô cô mà biết được, ngươi không sợ bị lột da sao?" 

Quái lạ, càng khuyên hắn càng không dừng lại, hơn nữa Tam hoàng tử đột nhiên thấy ngứa, tự lấy tay cào đỏ hết cả người của mình, vì thế an lăng chi điểm huyệt hắn, đưa về cung. 

Tĩnh nguyệt cung 

Tĩnh quý phi nhìn thấy Tam hoàng tử bị điểm huyệt, cả người sưng đỏ liền vội vàng hỏi ︰"Lăng chi, dực nhi hắn lại gây họa?" An lăng chi uống trà tỳ nữ đưa cho liền nói ︰"Lần này không tính là gây họa... Nhưng mà con không biết hắn bị gì, trên người hắn đột nhiên ngứa, tự cào ra máu, con thấy không tốt liền điểm huyệt." tĩnh quý phi bất đắc dĩ nói ︰"dực nhi của ta, khi nào thì nó mới có thể trưởng thành, lăng chi, vất vả ngươi." "Cô cô, không cần khách khí." 

Giải huyệt xong, Tam hoàng tử không thấy ngứa nữa, muốn nhận lỗi với tĩnh quý phi, nhưng phát hiện mình không nói được, tĩnh quý phi ngay lập tức mời thái y, thái y trong quá trình chữa trị nói giọng hắn không có vấn đề, kê dược sau tĩnh dưỡng một thời gian, đúng là căn bệnh kỳ quái, ngay cả thái y còn lắc đầu. Muốn trách thì trách hắn không nên đắc tội với phượng ngâm cửu, nàng là người có thù tất báo, độc của nàng, ngoài nàng thì không người nào có thể giải. 

Hai giờ sao, xe ngựa dừng trước cửa sau phủ thừa tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.