Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 14: Đánh tiểu nhân (2)



Edit: Tương Ly

“Làm càn, hôm nay ta không thể không giết ngươi, nạp mạng đi...” Nổi giận gầm lên một tiếng, Thủy gia Ngũ trưởng lão trong tay vốn trống rỗng nhiều thêm một đại đao màu đen, phẫn nộ quát:

“Thanh Văn Trảm! Diệt!”

Nói xong, một đạo khí thế lam quang hung mãnh làm cho người ta sợ hãi, tựa như tia chớp đánh úp về phía Dạ Thất Thất...

Thiên cấp cao giai!

Thủy gia Ngũ trưởng lão vừa ra tay, đồng tử Hỏa Kỳ Vân phóng đại, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn công kích kia, không kịp suy nghĩ, thân thể hắn nhanh như tia chớp so với đạo lam quang kia nhanh hơn mấy phân, tung người lên, động thân ngăn cản trước người Dạ Thất Thất, muốn lấy thân mình che chở!

“Không---- ----- thiếu chủ---- ------ “

“Mau dừng tay! Thủy Ngũ, ngươi nếu dám đả thương thiếu gia ta, Hỏa gia cùng Thủy gia không đội trời chung, không chết không thôi!”

Hai người Hỏa gia ẩn núp trong bóng tối ở lúc Hỏa Kỳ Vân tung người tiến lên ngăn cản trước người Dạ Thất Thất, giống như phát điên lao ra, hướng về người đứng ở trên hỏa loan linh thú giận dữ gầm lên, thanh âm vội vã truyền khắp vùng thiên địa này.

Đáng tiếc, bọn họ chung quy cách quá xa, căn bản không cách nào ngăn cản thế công của Thủy gia Ngũ trưởng lão, mắt thấy đạo lam quang kia càng ngày càng gần về phía Hỏa Kỳ Vân, mắt thấy sẽ đụng phải thân thể Hỏa Kỳ Vân. . .

Thủy gia Ngũ trưởng lão đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lộ ra thoáng khinh thường chế giễu, hắn toàn lực xuất ra Thanh Văn Trảm làm sao có thể dễ dàng ngăn cản, nếu có thể thì không xứng là bí kỹ Thủy gia, nếu tiểu tử Hỏa gia kia muốn chết, hắn sẽ thành toàn, cũng cho những người kia xem sự lợi hại của bí kỹ Thủy gia!

Một bên, đáy lòng đám người Thủy Thanh Ngạo đầy vui mừng xem một màn này, ở trong mắt Thủy Thanh Ngạo, Hỏa Kỳ Vân chết so với nữ nhân không có danh tiếng kia chết tốt hơn rất nhiều, Hỏa Kỳ Vân chết, Thủy Thanh Ngạo hắn chính là đệ nhất nhân trong thế hệ đồng lứa! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nhảy nhót vui mừng không thôi, cử động khiến vết thương của hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Vì cái gì?” Nhìn thiếu niên trước người kia so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu, đáy lòng Dạ Thất Thất nơi nào đó phát sinh biến hóa, cố làm ra vẻ lạnh lùng hỏi, chỉ vì che dấu đáy lòng không bình tĩnh.

Nhìn lam quang đang cấp tốc tiến tới gần, đáy lòng Hỏa Kỳ Vân lại không có cảm giác sợ hãi, nghe thấy lời của nàng, hơi sững sờ, lập tức thản nhiên cười một tiếng, nói, “Ta cũng không biết, chính là nghĩ cứu ngươi thôi!”

--- ------- Ta cũng không biết, chính là nghĩ cứu ngươi thôi!--- -----

Một câu nói hết sức bình thường, không có ngôn ngữ hoa lệ, không có cố ý che dấu, lại như một dòng ôn tuyền ngọt ngào nhẹ nhàng, từ từ rót vào đáy lòng đã khô cạn của Dạ Thất Thất, sưởi ấm tâm của nàng.

Ai có thể nghĩ đến, sau này tung hoành khắp Ngũ Hành đại lục, hai Đại vương giả làm người ta nghe mà biến sắc lại thổ lộ tình cảm đơn giản như thế!

“Ngu ngốc!” Thủy gia Ngũ trưởng lão nhẹ chế giễu một tiếng, hừ lạnh nói.

--- -----cha, nương, gia gia, đại ca, tiểu muội, Kỳ Vân hiện tại sẽ chết, các ngươi đừng thương tâm!--- -----

Hỏa Kỳ Vân hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện ra gương mặt quen thuộc, xuất hiện cuối cùng thế nhưng là gương mặt không phải tuyệt sắc, nữ tử quần thô áo vải giả dạng nam nhân, lần này, chính mình vì nàng mà chết, không biết nàng còn có thể hay không nhớ rõ chính mình?

Đột nhiên---- ----

Lúc đạo lam quang kia sắp đánh trúng thân thể gầy yếu của Hỏa Kỳ Vân, dị biến nổi lên, một cổ tay thon dài mảnh mai, trắng nõn như ngọc hời hợt đỡ được tuyệt kỹ tất sát của Thủy gia Ngũ trưởng lão, đạo lam quang mãnh liệt kia như một con thú sủng được thuần dưỡng, ôn thuận dừng lại ở đầu ngón tay dài nhỏ của nàng...

“Không thể nào---- ------ nàng làm sao có thể chống đỡ được Thanh Văn Trảm của Ngũ trưởng lão...”

“Lão thiên, thật lợi hại, thế nhưng tay không đón lấy Thanh Văn Trảm!”

Người Thủy gia đối với uy lực của Thanh Văn Trảm phi thường rõ ràng, hiện tại nhìn Dạ Thất Thất thế nhưng tay không đón lấy công kích Thanh Văn Trảm, nguyên một đám trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn qua ba người trên lưng hỏa loan, ánh mắt toàn bộ tụ ở trên người mặc quần thô áo rách, vẫn không ngăn được sự tao nhã, ánh mắt sáng như cũ làm cho không người nào có thể khinh thường, giờ khắc này, nàng ở trong mắt mọi người, tồn tại như một vị thần!

“Không---- không thể nào, làm sao có thể!” Thủy Thanh Ngạo một phen đẩy hộ vệ của hắn ra, vọt tới thân thể cao lớn bên cạnh hỏa loan kia, mặt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm hai người Hỏa Kỳ Vân cùng Dạ Thất Thất, tức giận đến sắc mặt xanh mét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.