Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 167: Gà quay, phong ba nhỏ



Căn tin học viện, nhìn tiểu phá hài ngồi ở đối diện đang ăn ngấu ăn nghiến ăn đến vô cùng cao hứng không hề có hình tượng, khóe miệng Dạ Thất Thất giật giật, đau lòng mà!

Món ăn ở Xích Hỏa học viện còn đắt hơn so với tửu lâu, một bàn món ăn này, lại tốn mất của nàng ba kim tệ.

Khó trách trước đó lúc yêu nghiệt cầm lấy một kim tệ nàng cho, vẻ mặt lại phong phú như thế.

"Nữ nhân, lại mua thêm cho tiểu gia một con gà quay đi." Tiểu phá hài ăn đến đầy mặt bóng loáng, trong tay còn ôm một miếng thịt linh thú nào đó điên cuồng gặm, cũng không ngẩng đầu lên phân phó.

Khóe miệng Dạ Thất Thất giật giật, nhịn xuống muốn xúc động nhét đống xương cốt trên bàn vào trong miệng tiểu phá hài, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy đi đến khu vực gọi thức ăn.

"Tiểu tiện nhân, ngươi ở đây làm cái gì?"

Mới vừa chấm một con gà quay, đang chuẩn bị đi trở về thì đột nhiên Dạ Thất Thất nghe được giọng nói có chút quen thuộc ở bên cạnh truyền đến, quay đầu vừa nhìn, lông mày cau lại.

Dạ Thất Thất trực tiếp xem như không nghe thấy Thủy Thanh Khuynh nhục mạ, trên tay cầm gà quay quay đầu bước đi.

"Dạ Thất Thất, ngươi đứng lại đó cho ta!" Thủy Thanh Khuynh tức giận đến giậm chân, cao giọng hét.

Cả tên cả họ bị gọi lại, Dạ Thất Thất cũng không thể tiếp tục không đếm xỉa nàng ta, nhàn nhạt xoay người liếc nàng một cái, nói: "Có chuyện gì sao?"

"Ngươi cút ra ngoài, ở đây không phải là địa phương phế vật ngươi nên đến, ai biết ngươi dùng cái thủ đoạn dơ bẩn không chịu nổi gì mới tiến vào Xích Hỏa học viện? Nếu ngươi thức thời liền cút nhanh ra khỏi học viện, nếu không đến lúc đó bị đuổi ra ngoài, thì khó coi." Hôm đó ở bí cảnh, Thủy Thanh Khuynh vì mình bỏ qua Nam Đình, trong nội tâm khó chịu nên rời đi trước, cho nên cũng không trông thấy chuyện Dạ Thất Thất xuất hiện.

Mà Thủy Thanh Ngạo nhìn thấy Dạ Thất Thất xuất hiện cũng coi sự kiện kia là vô cùng nhục nhã, sao lại há có thể nói cho Thủy Thanh Khuynh biết được?

Cho nên, Thủy Thanh Khuynh liên tục không biết thực lực của Dạ Thất Thất, chỉ xem nàng như phế vật linh căn chỉ có một phần, mà nàng có thể đi vào Xích Hỏa học viện, hoàn toàn dựa vào vận khí.

Không biết, vận khí cũng là một loại thực lực.

"Cho nên nói, Thủy tiểu thư cho là Xích Hỏa học viện chiêu sinh cũng không công bằng, đạo sư Xích Hỏa học viện và trưởng lão đều có thể bị ích lợi thu mua, đúng là như vậy không?" Sau khi Dạ Thất Thất nghe Thủy Thanh Khuynh uy hiếp, cũng không như nàng ta suy nghĩ tức giận đến không thể dừng lại, nhảy ra cùng nàng ta tranh chấp không ngừng, mà là dùng một loại giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, dùng một loại phương thức khác phân tích lời của nàng ta ra.

"Câm miệng! Ngươi đừng vội nói bậy vặn vẹo ý trong lời nói của ta." Thủy Thanh Khuynh tức giận quát một tiếng, mặt mũi tràn đầy cao ngạo đi đến trước mặt Dạ Thất Thất, duỗi tay nhẹ nhàng hất một cái, ném gà quay trong tay nàng xuống đất, làm dơ đôi giày tinh mỹ trên chân nàng ta, nhướng lông mày trừng mắt, lớn tiếng quát lớn: "Tiện nhân, lại dám cố ý làm dơ giày của bổn tiểu thư, bây giờ lập ngươi tức quỳ xuống xin lỗi với bổn tiểu thư, nếu không đừng trách bổn tiểu thư không khách khí!"

Đối mặt với hãm hại và ức hiếp hiển nhiên như thế, Dạ Thất Thất cùng với châm chọc vô lực, chính là đau lòng con gà quay kia, đây chính là một ngân tệ một con đó, đắt muốn chết luôn.

"Một kim tệ, lấy ra." Dạ Thất Thất duỗi tay phải trắng nõn mộc mạc ra, lòng bàn tay hướng lên trên, giọng nói bình thản không có chút phập phồng nào.

"Ngươi nói cái gì?" Thủy Thanh Khuynh không thể tin được, tiện nhân này cũng dám đòi tiền mình? Chẳng lẽ nàng ta còn không biết thân phận của mình sao?

"Hay là ngươi muốn nhặt gà quay lên ăn hết, nếu thật như vậy, thì một ngân tệ kia cũng không cần trả ta." Ánh mắt Dạ Thất Thất trào phúng nhìn lên gà quay, lại nhìn Thủy Thanh Khuynh, trong lời nói tràn đầy mỉa mai.

"Ngươi có biết ta là ai hay không? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi có tin là ta giết ngươi hay không?" Chỉ là một ngân tệ, thế nhưng nàng ta còn dám đòi mình, tiện nhân kia là người ngu sao?

"Ta với ngươi không quen, không cần thiết biết rõ ngươi là ai, nếu ngươi thật không biết thì làm phiền ngươi đi về hỏi cha mẹ ngươi, ta không có cái nghĩa vụ giải thích nghi hoặc cho ngươi. Về phần giết ta, Thủy Thanh Ngạo cũng không bản lãnh này, không biết ngươi dựa vào cái gì có cái loại tự tin đó?" Trong giọng nói của Dạ Thất Thất mang theo vài phần nhẹ nhàng châm biếm, tiếp tục nói: "Hay là nói, đường đường là tiểu thư bộ tộc Thủy thị, thậm chí ngay cả một ngân tệ cũng không có? Nếu thực sự là như thế, vậy quên đi, con gà quay này coi như là ta cho chó ăn."

Nói xong, Dạ Thất Thất lạnh lùng nhìn Thủy Thanh Khuynh tức giận đến sắc mặt trắng bệch một cái, xoay người chuẩn bị mua con gà quay khác.

Ai ngờ, Thủy Thanh Khuynh thấy nàng sau khi nhục nhã mình xong lại muốn rời đi, lúc này giận dữ, trong tay ngưng tụ ra một cái quả cầu nước, phẫn nộ quát: "Tiện nhân, ngươi đi chết đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.