Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 190: Viêm Hỏa Thành lâm nguy (2)



Editor: ChieuNinh

"Phốc - - "

Châm nhỏ nhập vào cơ thể, theo huyết dịch toán loạn ở trong người. Dạ Quân Nham tu luyện công pháp là hỏa thuộc tính, châm nhỏ là vật âm hàn chế tạo, một khi thâm nhập vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt làm cho khí huyết sôi trào, phun ra một búng máu!

"Nhị đệ, bây giờ ngươi quay đầu vẫn còn kịp thời gian chưa muộn..." Dạ Quân Nham dùng tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng, tâm đã lạnh, vẫn còn muốn cho hắn một cái cơ hội cuối cùng.

"Ha ha ha... Còn kịp thời gian chưa muộn? Quay đầu lại? Ta đã từng nói qua ta muốn quay đầu? Dạ Quân Nham, hôm nay, chính là ngày giỗ của ngươi!" Nói xong, khí thế Dạ Quân Thạch đột nhiên tăng cao, trường kiếm trong tay khí thế hung hăng đâm tới Dạ Quân Nham.

Lúc Dạ Quân Nham sắp bị đâm trúng, đột nhiên trong người phát ra một ánh sáng mạnh mẽ chói mắt.

Sau khi hào quang qua đi, bóng dáng Dạ Quân Nham biến mất không còn hình bóng, chỉ để lại trên mặt đất một vũng máu tươi chứng minh hắn từng xuất hiện qua.

"Đáng chết! Để cho hắn chạy thoát, trên người hắn vậy mà lại có Viễn Độn Phù." Dạ Quân Thạch mắng. (Viễn Độn Phù: giống như là bùa chạy trốn)

"Nhị gia, làm sao bây giờ?" Thủ lĩnh một bộ phận Thành Vệ Quân bị Dạ Quân Thạch khống chế tiến lên hỏi.

Dạ Quân Thạch hung hăng trừng mắt nhìn vị trí vừa rồi Dạ Quân Nham đã đứng, cắn răng nghiến lợi nói ra: "Đi cấm địa!"

Bên kia, lúc Bạch Thiển Hạ dẫn người đuổi tới cấm địa, hết thảy đã muộn.

Nhìn đầm lầy rừng cây bị đốt cháy thành đống phế tích hoang tàn, đáy lòng Bạch Thiển Hạ dâng lên một điềm báo không tốt.

Thị vệ bị nàng bỏ lại sau lưng xông lên trước, một màn trước mắt làm cho đôi mắt Bạch Thiển Hạ trong nháy mắt chua xót.

Thi thể khắp nơi, phần còn lại của chân tay thân thể đã bị cụt, máu nhiễm đầy đất...

Nhìn thi hài khắp nơi, trong lòng Bạch Thiển Hạ dâng lên một nỗi tức giận thấu trời!

Lộc Thủy Thành, khinh người quá đáng!

"Phu nhân..." Một đám thị vệ sau lưng Bạch Thiển Hạ cũng hận đỏ mắt, thân thể không ngừng run rẩy.

Bạch Thiển Hạ nhắm mắt lại, hít sâu, đè ép hận ý ngập trời xuống đáy lòng. Mở mắt ra lần nữa, trong mắt là một mảnh trấn tĩnh, khôi phục tỉnh táo nói: "Chúng ta, đi chỗ phong ấn trước, thù này, tất báo!"

Nàng cũng hận, nàng cũng giận!

Nhưng Bạch Thiển Hạ biết rõ, trước mắt chuyện trọng yếu nhất không phải là báo thù, mà là bảo vệ thần khí trước.

Nếu như thần khí Luân Hồi kính rơi vào trong tay mấy người kia, đó mới là hậu hoạn vô cùng!

"Mau, phong ấn trở nên yếu đi, lập tức sẽ thành công rồi!" Trong rừng rậm, bên ngoài sơn động phong ấn thần khí, đứng rất nhiều người, đang không ngừng vận chuyển linh lực về cửa sơn động, mà đạo kim quang ngăn cản cửa sơn động, từ từ trở nên yếu đi.

Lúc đám người Bạch Thiển Hạ đuổi tới, đúng lúc trông thấy đạo kim quang kia ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, giống như là một cái bọt biển màu vàng kim "Ầm" một tiếng, phá!

"Luân Hồi thần kính, thu!" Bất chấp mọi thứ, vì không để cho Luân Hồi kính rơi vào trong tay đám người này, lập tức Bạch Thiển Hạ niệm thần chú khống chế Luân Hồi kính.

Thần chú mới ra, liền thấy một ký hiệu màu trắng bay vào trong sơn động, tiếp theo, liền trông thấy một tia sáng chói mắt từ trong sơn động truyền đến, bay về phía Bạch Thiển Hạ, cuối cùng hòa nhập vào trong cơ thể nàng.

Ngô... Bạch Thiển Hạ kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt thần khí nhập vào cơ thể, kinh mạch toàn thân chấn động, trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng có loại cảm giác lệch vị trí. Lực thần khí đánh vào quá mạnh mẽ, nếu không phải trước đó nàng đã ăn qua thiên địa kỳ bảo nào đó, đã từng củng cố kinh mạch, chỉ sợ hiện tại kinh mạch đều bị chấn đoạn.

Bạch Thiển Hạ nhịn xuống thân thể khó chịu, trong tay xuất hiện vũ khí của nàng, một trường kiếm nhẹ nhàng, trên chuôi kiếm, có khắc ký hiệu hoa văn kỳ quái, lộ ra một hơi thở quỷ dị.

"Ta tưởng là ai, hóa ra là Dạ phu nhân, giờ phút này Dạ phu nhân đột nhiên đến đây, cướp lấy chiến lợi phẩm người khác, hình như không phúc hậu à!" Người cầm đầu của đối phương là nam nhân mặc trường bào màu lam, hơn bốn mươi tuổi, vóc người khô gầy, giữ lại hai hàm râu, nhìn cũng rất âm hiểm.

"Tiểu nhân gian trá ngông cuồng, đổi trắng thay đen, thần khí ở trên người ta, muốn có thần khí, thì giết ta trước!" Xưa nay Bạch Thiển Hạ cũng không phải là hạng người nhát gan.

Những năm này sau khi gả cho Dạ Quân Nham, tính tình dịu dàng hiền thục không ít. Nhớ năm đó, nàng cũng là nhân vật danh tiếng hiển hách phong vân một cõi, chỉ là đã nhiều năm, tên của nàng đã bị người ta từ từ quên lãng.

"Không biết sống chết!" Lộc Thủy Thành thành chủ Lục Phương quát lạnh một tiếng, tay vung lên: "Giết cho ta, không chừa một mống!"

"Liệt Diễm, bạo!"

Bạch Thiển Hạ gầm lên một tiếng, khí thế cả người hoàn toàn biến đổi, cùng với thành chủ phu nhân ôn nhu đoan trang trước kia giống như hai người.

"Tiểu sư muội, giao thần khí ra, cùng ta trở về, ngươi phạm sai lầm, ta và sư phụ đều sẽ không so đo với ngươi, ta sẽ thực hiện hôn ước cưới ngươi làm vợ..." Lục Phương thâm tình nhìn Bạch Thiển Hạ, cố gắng dùng chiêu này làm dao động Bạch Thiển Hạ, để cho nàng cam tâm tình nguyện giao thần khí ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.