Dạ Quân Thạch biết hiện tại mình chỉ là trạng thái hồn thể, suy yếu đến nỗi tùy tiện một chút ngoài ý muốn thì sẽ vạn kiếp bất phục trọn đời không được siêu sinh. Hắn cũng không dám lại chọc giận Dạ Thất Thất, chỉ ngóng trông nàng có thể vì phần huyết mạch một nhà, mà giúp hắn một chút.
Lộc Thủy Thành... hình như, Lăng gia chính là Lộc Thủy Thành!
"Ta muốn đi nhà vị hôn phu một chuyến, ngươi cũng muốn cùng đi sao?" Trong mắt Dạ Thất Thất thoáng hiện lên tia sáng tính kế, nội tâm cười lạnh, trên mặt không có biểu hiện dư thừa nhìn Viêm Minh hỏi.
Vị hôn phu?
Viêm Minh sững sờ, trong mắt toát ra một cơn lửa giận.
Vậy mà nàng lại có vị hôn phu? Vì sao hắn không biết chút nào?
"Được." Trầm mặc một lát, Viêm Minh tỉnh táo trả lời.
Trong mắt Dạ Thất Thất thoáng hiện kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ sảng khoái đáp ứng như thế.
"Ta, Thất Thất, ta làm sao bây giờ?" Dạ Quân Thạch thấy hai người sắp phải rời đi, vội vàng hô to hỏi.
"Ngươi?" Khóe môi Dạ Thất Thất câu lên nụ cười lạnh chế giễu, nhàn nhạt liếc hắn một cái, nhìn về phía Viêm Minh, nói: "Dầu gì hắn cũng là Nhị thúc của ta, mặc dù hắn lòng muông dạ thú khi sư diệt tổ mất sạch nhân tính... Nhưng cuối cùng là tộc nhân Dạ thị gia tộc ta, không bằng, giao hắn cho ta xử trí, như thế nào?" Trong lời nói, Dạ Thất Thất mang theo vài phần thương thảo khách khí.
Trong lòng Viêm Minh vọt lên một cơn lửa giận, lúc chạm đến đôi mắt bình thản hơi lạnh lùng chế giễu của nàng, lửa giận biến mất.
Thay vào đó là nồng đậm bất đắc dĩ, hắn biết rõ nàng đang tức giận, cũng biết nàng đang giận cái gì, nhưng hắn lại không có biện pháp giải thích, có một số việc, bây giờ nàng còn không thích hợp biết rõ.
Biết rõ càng nhiều, càng nguy hiểm!
Thất Thất hiện tại, còn quá yếu, hắn không dám mạo hiểm.
Hắn đánh cuộc không nổi, lại thua không nổi! Thất Thất với hắn mà nói, nặng hơn hết thảy.
"Được." Vẫn là một chữ như cũ, bất đồng với lúc trước là, giờ phút này trong giọng nói của hắn mang theo ôn nhu nhàn nhạt không thể nhận ra.
Dạ Thất Thất giả vờ như không biết tâm tình chuyển biến của hắn, bàn tay trắng nõn mở ra, Nghịch Thiên Đỉnh lượn vòng vòng ở lòng bàn tay, đợi nàng niệm bí quyết, Nghịch Thiên Đỉnh treo lơ lửng biến thành lớn, một hào quang chói mắt hút Dạ Quân Thạch vào, đổi lấy thét chói tai thê thảm của hắn.
"Thu!" Môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, thu hồi Nghịch Thiên Đỉnh, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Viêm Minh, nói: "Mới vừa rồi, đa tạ đạo sư nhắc nhở, đây là tinh hạch xà sư thú, xem như tạ lễ, thỉnh đạo sư nhận lấy."
Một tinh hạch kích cỡ như đầu người màu lửa đỏ đưa tới phía trước Viêm Minh.
Tinh hạch màu đỏ rực chiếu rọi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Dạ Thất Thất, càng thêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoát tục, hai đầu lông mày kéo xuống đoạn tuyệt và tự giễu.
Tim Viêm Minh đâm đau nhói, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, thật giống như muốn dung nhập vào thân thể.
"Thất Thất, đừng lộ ra vẻ mặt như vậy, ta đau lòng."
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp có từ tính của Viêm Minh, tim Dạ Thất Thất một trận run rẩy, ê ẩm, bản năng đưa tay ôm eo của hắn, lại ngay sau một khắc, giống như bị lôi điện đánh trúng, liền đẩy hắn ra, nhanh chóng quay lưng đi.
"Thất Thất..."
Một lát sau, Dạ Thất Thất quay đầu lại, thần tình trên mặt khôi phục lại bình tĩnh, không có bất kì khác lạ nào, giọng nói vô cùng lạnh nhạt mở miệng: "Viêm Minh, ngươi muốn được cái gì từ trên thân ta? Cha ta đã mất tích, thần khí tung tích không rõ, cùng với việc lãng phí tinh lực ở trên người ta, không bằng phái thêm một ít người đi tìm cha ta, có lẽ, ngươi có thể từ trên người cha ta đạt được thần khí, mà không phải quấn quít lấy ta."
"Thần khí Luân Hồi kính, là thần khí Dạ thị gia tộc ta bảo vệ nhiều năm, chỉ giao cho các đời gia chủ bảo vệ, mặc dù cha ta chỉ có một nữ nhi là ta, lại sẽ không dễ dàng lộ ra tin tức có quan hệ với thần khí cho ta, ngươi, chỉ sợ phải thất vọng rồi."