Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 225: Chiến đấu với sói trắng (3)



Editor: Tương Ly

"Nhân loại, sao ngươi lại sẽ ở nơi này?" Trong đó một con nửa sói nửa người trước đánh nhau với Dạ Thất Thất, sau khi trông thấy Dạ Thất Thất, trong mắt lập tức tràn đầy phòng bị.

Nhìn con đầu sói thân người trước mắt, còn giữ lại đuôi lông xù to màu trắng, cùng với lỗ tai nhọn, khóe miệng Dạ Thất Thất co giật vài cái, nếu như có thể, nàng thật muốn nói với chúng, còn bộ dáng sói trắng thoạt nhìn thích hợp với chúng nó hơn, hiện tại bộ dáng nửa người nửa thú này, thoạt nhìn không còn đáng sợ hơn.

"Ta không có ác ý đối với bộ tộc bạch lang, ta nghĩ, trước mắt còn có chuyện trọng yếu các ngươi cần phải phải xử lý hơn so với ta." Dạ Thất Thất chỉ chỉ con sói trắng bị vài người sói bao vây vào giữa kia, hỏi, "Cần ta hỗ trợ không?"

Để tỏ lòng hữu hảo của chính mình, cùng với việc chính mình có năng lực đến giúp chúng nó, Dạ Thất Thất xuất ra đoạn đao kia từ không gian.

"Dừng tay, nhân loại, không cho phép ngươi tổn thương vua của chúng ta." Bảy người sói trông thấy Dạ Thất Thất xuất ra vũ khí trong nháy mắt, toàn bộ xông đến che trước mặt nàng, nguyên một đám mặt lộ vẻ hung quang trừng mắt nhìn nàng.

Vua của bọn họ?

Dạ Thất Thất sửng sốt một chút, đáy mắt mang theo vẻ khiếp sợ, hiển nhiên nàng cũng không nghĩ tới, đường đường vương của bộ tộc bạch lang lại là bộ dáng như vậy?

"Xin lỗi, nhưng hiện tại ta thấy hắn đã mất đi lý trí, các ngươi sợ làm bị thương đến hắn, mà nếu cứ kéo dài tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp, không bằng để cho ta thử xem, ta bảo đảm sẽ không làm thương tổn đến hắn, như thế nào?" Dạ Thất Thất thu hồi đoạn đao vào không gian, mặt mũi tràn đầy thành ý mở miệng nói.

Có lẽ thành ý trên mặt nàng đả động bảy người sói này, có lẽ bởi vì những nguyên nhân khác, bảy người sói trầm mặc một lát, liếc nhìn Dạ Thất Thất một cái thật sâu, thế nhưng tránh đường cho nàng.

Ngay cả chính Dạ Thất Thất cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Bộ tộc bạch lang thật không ngờ đơn giản liền tin tưởng nàng, này... Quả thực là không thể tưởng tượng nổi a!

Dạ Thất Thất đi về hướng sói trắng, phía sau nàng mắt bảy người sói không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tâm tình phi thường phức tạp.

"Đại trưởng lão, nhân loại này thật sự có thể trợ giúp vương sao? Vạn nhất nàng tổn thương vương thì làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, Đại trưởng lão, vương tuyệt đối không thể phát sinh bất luận ngoài ý muốn gì, chúng ta không thể giao an nguy của vương vào trong tay nhân loại hèn hạ xảo trá."

"Đại trưởng lão, đến cùng vì sao ngươi lại tin tưởng nhân loại này có thể trợ giúp vương? Ta không tin nhân loại ti bỉ lại hảo tâm như thế."

...

Mặt ngoài bảy người sói bình tĩnh, giờ phút này đang âm thầm dụng ý niệm bàn luận ầm ĩ xích mích, từ trước đến nay Đại trưởng lão đức cao vọng trọng cũng gặp phải áp lực thực lớn.

"Tin tưởng ta, lời tiên đoán của thần, chắc sẽ không sai!" Đại trưởng lão trầm mặc thật lâu sau đó thanh âm mang theo ngưng trọng nói.

Lời tiên đoán của thần, năm chữ này vừa ra khỏi miệng, người mới còn ầm ĩ không tín nhiệm Dạ Thất Thất lập tức câm miệng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thất Thất nhiều vài phần nóng rực cùng mong đợi.

Tất nhiên Dạ Thất Thất không biết chuyện này, giờ phút này trong nội tâm nàng còn đang buồn bực tại sao bộ tộc bạch lang lại dễ dàng tín nhiệm nàng như thế? 

"Ngao ô - - "

Không đợi Dạ Thất Thất nghĩ nhiều, vương bộ tộc bạch lang, giống như dã thú mất đi lý trí hướng về phía Dạ Thất Thất gầm nhẹ một tiếng, giương miệng khổng lồ to như chậu máu, quơ móng vuốt sắc bén, bổ nhào về phía nàng.

Đối mặt Bạch Lang Vương mất đi lý trí chỉ dựa vào bản năng công kích, Dạ Thất Thất dễ dàng liền né tránh, mũi chân điểm một cái, phi thân lên, một chân đứng ở trên lưng Bạch Lang Vương, mặc cho Bạch Lang Vương chạy băng băng hoặc nhảy lên như thế nào, cũng không thể quăng nàng từ trên lưng xuống.

Trong nội tâm Bạch Lang Vương tức giận càng ngày càng nhiều hơn, lúc sắp bộc phát, Dạ Thất Thất liên tục không hề có hành động gì đột nhiên dùng lực, hai tay nàng kết thành một dấu ấn, một đạo quang mang màu vàng nhạt từ trong tay nàng bắn ra, biến mất tại mi tâm của Bạch Lang Vương.

Hành vi điên cuồng của Bạch Lang Vương từ từ biến thành bình tĩnh, trong mắt màu đỏ từ từ trở thành nhạt, mắt thấy toàn bộ điều này Dạ Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, bảy vị người sói kia cũng cho rằng thành công, nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.