Khóe miệng Dạ Thất Thất co giật vài cái, chẳng lẽ thể chất của nàng thật sự là tập hợp phiền toái? Tại sao mỗi lần nàng ở nơi nào lại luôn có một đống phiền toái quét không xong đây?
"Phát sinh cái chuyện lớn gì, để cho ngươi ầm ĩ như thế?" Đối với thân phận hiện tại này, Dạ Thất Thất còn chưa có thích ứng được, chung quy nàng có cảm giác trong người mình giống như có chỗ nào đó là lạ? Nhưng nàng lại không nói ra được, mà ngay cả Nguyên Bảo cũng mất liên lạc với nàng, làm thế nào nàng cũng không có biện pháp để gọi nó được.
Không phải là Nguyên Bảo đã xảy ra chuyện đi?
Trước khi hôn mê, Nguyên Bảo và bản thân nàng ở cùng một chỗ, nó còn giúp nàng giải trừ nguyền rủa của Medusa, giúp nàng rời khỏi địa phương không biết tên. Hiện tại nàng không hiểu sao lại xuất hiện ở nơi này, còn phát sinh chuyện quỷ dị như vậy, Nguyên Bảo lại không thấy tung tích. Vì nó làm thú sủng của mình, nên Dạ Thất Thất có thể rõ ràng cảm giác được Nguyên Bảo còn sống, lại không có biện pháp cảm giác được phương hướng cụ thể của nó, hơn nữa ngay cả hơi thở của Nguyên Bảo cũng rất yếu ớt, thật giống như bị thương, hoặc là ngủ say, tóm lại tình huống vô cùng bất thường.
"Nhị công tử, Đại công tử và Tứ công tử đến đây, bọn họ dẫn theo thật nhiều người, nói muốn áp Nhị công tử đi gặp lão gia." Gã sai vặt như một trận gió xông tới, sắc mặt bị hù dọa đến trắng bệch như tờ giấy.
"Tới thì tới, ngươi vội vàng hấp tấp làm cái gì?" Từ trong lời nói của mỹ phụ Hách thị, Dạ Thất Thất biết rõ Đại công tử cùng Tứ công tử trong miệng gã sai vặt chính là hai vị thiếu gia khác Thủy gia, bọn họ tìm đến tra, có chuyện tốt mới là lạ.
Dạ Thất Thất liếc gã sai vặt một cái, rồi rời giường, mặc vào quần áo đã chuẩn bị sẵn đặt trên đầu giường.
Nhìn bản thân mình trong gương đồng, giữa lông mày mang theo vài phần anh khí, mi thanh mục tú, đầu tóc buộc lên cao cao, đeo phát quan ngọc màu tím, mặc quần áo màu xanh chìm, cả người mang theo vài phần tuấn lãng phiêu dật.
Đối mặt với bản thân mình đột nhiên biến thành nam nhân, Dạ Thất Thất cảm thấy khó chịu làm sao ấy.
Thôi, đã tới rồi thì cứ an tâm, trùng sinh, chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy sẽ không phải phát sinh lần thứ hai đi?
Hơn nữa, trong lòng Dạ Thất Thất còn có một chút hoài nghi, nhưng mà cần phải có thời gian đi chứng minh.
...
Lấy tư cách là bàng chi Thủy gia, mặc dù vị trí xa xôi, mà dù sao sau lưng còn có tòa núi khổng lồ là Thủy gia tộc làm chỗ dựa vững chắc, cho dù ở chỗ Tây Á thành này, cũng được người khắp nơi kính trọng, không người nào dám bất kính.
"Đại ca, Thủy Đình tiểu tử kia lại thâm tàng bất lộ. Thiệt thòi chúng ta ngày thường càng thêm chiếu cố cho hắn, hắn lại giả trư ăn cọp lừa gạt chúng ta. Lần này nếu không phải cha gặp chuyện không may, không biết hắn sẽ còn ẩn núp bao lâu, ngày thường hắn nghe lời ôn thuận đều là giả bộ, hắn lại dám coi chúng ta như tên ngốc tử mà trêu chọc, chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho hắn!"
"Nếu hắn đã thích làm phế vật, vậy chúng ta sẽ thành toàn cho hắn là được!" Khóe môi Thủy Kiêu dẫn ra một tia cười lạnh, ánh mắt âm lãnh nói.
"Đại ca, ý của ngươi là..." Thủy Diệu mười bốn mười lăm tuổi trên mặt lộ ra thoáng cái kinh ngạc, mang theo vài phần nghi hoặc.
Thủy Kiêu cười lạnh: "Ta không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi vị trí của ta, Thủy Đình cũng không được."
Ở trước mặt quyền thế và ích lợi, tình nghĩa huynh đệ trở nên không đáng giá một đồng.
"Nhưng mà đại ca, làm sao khai báo với cha ở bên kia? Trải qua chuyện lần này, giống như cha đối với Thủy Đình phế vật kia có không chút nhận xét không giống như trước. Nếu như chúng ta xuống tay với hắn, làm sao giao phó cho cha?" Luận tâm cơ, Thủy Diệu không bằng Thủy Kiêu, hắn cũng cam tâm tình nguyện làm người ủng hộ Thủy Kiêu.
"Có đôi khi, muốn phá hủy một người, không cần tự mình ra tay để tạo cơ hội cho người lưu tâm nắm lấy nhược điểm. Thủy Diệu, ngươi cần phải học nhiều một chút." Ánh mắt Thủy Kiêu càng thêm âm lãnh, khóe môi gợi lên nụ cười làm cho sống lưng người ta rét run sợ hãi.