Dạ Thất Thất hỏi ba chữ kia, tâm tình vô cùng ngưng trọng, vì chính mình, cũng vì vận mệnh của Thủy Đình.
Nàng cảm giác rõ ràng, tâm tình của Thủy Đình chân chính giờ phút này, bi thương chịu thương mà đau lòng...
Bởi vì, nàng cũng từng trải qua những chuyện như vậy!
Bị thân nhân ghét bỏ, bị người yêu thương nhất vứt bỏ, trở thành đồ bỏ đi, sau cùng ngay cả mạng cũng không thể giữ lại, bọn họ tồn tại, dường như là một bi kịch, bởi vì bọn họ, tạo nên một bi kịch thê thảm hơn!
"Ta cho rằng, ngươi chính là người duy nhất thật tâm yêu thương Thủy Đình, đối xử tốt với Thủy Đình, vì sao ngay cả ngươi cũng vứt bỏ Thủy Đình?" Giờ phút này Dạ Thất Thất hoàn toàn là đứng ở góc độ người ngoài nhìn mọi chuyện mà nói ra lời nói này, nàng không có biện pháp coi thân phận của mình là Thủy Đình hoàn toàn, bởi vì nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được mà điên cuồng.
"Ngươi biết chuyện gì là tàn nhẫn nhất không?" Trong mắt Dạ Thất Thất mang theo vài phần bi thương, khóe môi dương lên mang theo thoàng tia cười thê lương, "Ngươi đưa cho hắn yêu thương và hi vọng, để cho trong lòng hắn có chờ mong, lại chính tay mạnh mẽ dập tắt ánh sáng hi vọng mỏng manh kia... Ngươi, không xứng làm mẫu thân hắn!"
Nàng cũng đã từng như vậy, không phải sao?
Nàng yêu cha mẹ của chính mình, hi vọng đạt được sự tán thành của bọn hắn, vì một ánh mắt tán thưởng của cha mẹ, nàng không sợ vất vả làm bất cứ chuyện gì, nhưng sau cùng thì sao? Nàng chiếm được cái gì?
Muội muội thân yêu của nàng muốn trở thành độc nhất vô nhị công chúa trong gia tộc, cha mẹ thân ái của nàng, ông nội kính yêu, không tiếc liên thủ muốn tính mạng của nàng, tất cả sự cố gắng và trả giá của nàng đều đã thành một truyện cười, mà sự tồn tại của Dạ Thất Thất nàng, lại là truyện cười lớn nhất.
Dạ Thất Thất từng thề, sẽ không còn vì người khác mà sống, bất luận là lúc nào, chỉ cần ý thức của nàng còn đang tồn tại, nàng vẫn là nàng, Dạ Thất Thất độc nhất vô nhị, Phượng Hoàng tắm máu trùng sinh, không còn vì để đạt được một ánh mắt hài lòng mà cố gắng hèn mọn tồn tại nữa.
"Ngươi biết cái gì? Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, ngươi câm miệng!" Mẫu thân ruột thịt của Thủy Đình Hách thị điên cuồng hướng nàng gầm thét, vươn ra ngón trỏ chỉ vào "Thủy Đình" phẫn nộ quát, "Là ngươi, đều là ngươi, mấy năm nay vì ngươi ta sống thật khổ cực, vì muốn giấu diếm bí mật của ngươi, ta sống thật thống khổ, vì sao ngươi vẫn còn không chết đi? Ngươi sớm đã đáng chết, tồn tại của ngươi là một sai lầm, ngươi sớm đáng chết, ngươi đi tìm chết cho ta - - "
Đột nhiên Hách thị cầm vũ khí trong tay dùng hết sức hung hăng đánh về phía Dạ Thất Thất, Dạ Thất Thất không kịp phòng bị tránh không kịp, bị đạo ngân quang kia đánh trúng, xương bả vai bên trái nhiều hơn một lỗ máu.
"Ngươi mau đi chết đi, chỉ cần ngươi chết, bí mật kia liền không còn người nào biết rõ, đúng, ngươi chết liền không người nào biết được bí mật kia..." Thấy trên người Dạ Thất Thất chảy ra máu tươi, đột nhiên Hách thị lộ ra một loại hồn nhiên tươi cười như một đứa bé, nói ra những lời làm cho người ta sởn gai ốc.
Nàng không bình thường, chẳng lẽ là điên rồi?
Đột nhiên trong đầu Dạ Thất Thất hiện lên ý niệm này, lúc mình bị thương, vẻ mặt của nàng lại lo lắng, khi nói tới nam nhân kia trên mặt có tia đố kỵ và yêu sâu sắc, lại nhìn nàng giờ phút này, Dạ Thất Thất rốt cục tin tưởng, Hách thị trước mắt thần kinh không bình thường.
Mà trước mắt, rõ ràng cho thấy có người lợi dụng Hách thị phát bệnh muốn diệt trừ chính mình.
Người nọ là ai? Thủy Kiêu sao?
"Oanh!" Thời gian Dạ Thất Thất xuất thần, Hách thị lại tung ra một đòn công kích nữa.
Trong tay Dạ Thất Thất xuất hiện Phệ Hồn tiên, hung hăng giao chiến với Hách thị ở một chỗ.
Trong lúc giao thủ, Dạ Thất Thất phát hiện tu vi Hách thị vậy mà đến thiên giai sơ kì, điều này làm cho đáy lòng nàng hơi hơi giật mình.