Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 36: Liều lĩnh đánh cuộc



Edit: Tương Ly

“Dạ Quân Nham, ngươi thật muốn trơ mắt nhìn thê tử ngươi chết ở trước mắt ngươi, ngươi mới bằng lòng tránh ra phải không? Hảo, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, đi chết đi - -” Ngốc ưng lão nhân cười lạnh một tiếng, cùng Hỏa Diễm Hùng Sư bên cạnh phối hợp cực kỳ ăn ý, không chút lưu tình hướng về Dạ Quân Nham đánh tới...

“Phu nhân, ngươi đi mau, mang theo Thất Thất đi...” Đẩy Bạch Thiển Hạ ra, Dạ Quân Nham xông lên nghênh tiếp công kích của ngốc ưng lão nhân, hướng Bạch Thiển Hạ hét lớn.

“Nham ca - -” Bạch Thiển Hạ muốn xông tới giúp hắn, lại bị thuộc hạ ngăn cản lại, cưỡng chế đem mang đi.

Hôm nay chiến cuộc đã định, cho dù là chết, bọn họ cũng phải giúp thành chủ lưu lại một tia huyết mạch.

Đây là ý tưởng duy nhất trong nội tâm thuộc hạ của Dạ Quân Nham, cũng là tín niệm duy nhất khiến bọn họ có thể tiếp tục kiên trì!

“Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy.” Chân đạp đại bàng nam tử kia đã sớm ở một bên, thấy đám người Bạch Thiển Hạ ý muốn thoát thân, thân hình giống như một mảnh lá cây, nhanh nhẹn rơi xuống phía trước, khóe môi nhếch lên trào phúng.

Cuối cùng, Bạch Thiển Hạ vẫn không thể chạy trốn, nhìn Dạ Quân Nham bị Hỏa Diễm Hùng Sư phun ra ngọn lửa làm tổn thương, thời điểm miệng phun máu tươi té trên mặt đất, nàng cũng bởi vì phân tâm mà bị thương.

“Giết ngươi, xem Dạ Quân Nham còn có thể ngoan cố chống lại hay không?” Nam tử kia cười lạnh một tiếng, khẽ quát một tiếng: “Nộ Diễm Cuồng Long!”

Địa cấp kỹ năng, Nộ Diễm Cuồng Long!

Bạch Thiển Hạ tâm chìm vào đáy cốc, biết mình chạy không khỏi một kiếp này, đáy mắt lóe qua một đạo ánh sáng ngoan lệ.

Nếu đã chạy không khỏi cái chết, không ngại kéo một cái đệm lưng, cấp cho Nham ca nhiều một phần hy vọng sống sót - -

Hạ quyết tâm trên người Bạch Thiển Hạ đột nhiên bộc phát ra một trận quang mang kim sắc, đó là hơi thở của Thiên Cực cao thủ.

Nguyên lai, Bạch Thiển Hạ tự biết khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng sử dụng cấm thuật, lấy sinh mệnh thiêu đốt làm đại giá, tạm thời tăng cao thực lực.

“Cuồng Phong Liệt Diễm, đi cho ta - - “

Thiên Cực cao thủ Bạch Thiển Hạ bị một tầng quang mang màu vàng vây quanh, tựa như kiện khôi giáp màu vàng kim, uy vũ ngang ngược.

“Hỏa cầu vũ - -” ngàn vạn hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, lập tức, đau thương khắp nơi.

“Liệt Diễm tung hoành - - “

“Hỏa Thần chi nộ - - “

...

Tạm thời trở thành Thiên Cực cao thủ Bạch Thiển Hạ không ngừng phóng xuất ra các loại kỹ năng mà chỉ Thiên Cực cao thủ mới có thể phóng thích, Thiên Cực cùng Địa cấp, tuy chỉ cách một đường, nhưng lại khác biệt một trời một vực.

Chỉ có vượt qua khoảng cách này, mới có thể chân chính xếp vào hàng ngũ cao thủ, rất nhiều người, tận cùng một đời đều không thể đột phá Địa cấp, trở thành Thiên Cực cao thủ.

Bạch Thiển Hạ lần này có thể dùng cấm thuật tạm thời đột phá Thiên Cực, đã là phi thường may mắn, cũng bởi vì nàng đột phá, tạm thời làm cho người Viêm Hỏa Thành bên này có cơ hội thở dốc.

“Phu nhân - - “

Dạ Quân Nham biết Bạch Thiển Hạ dùng một chiêu kia, đau lòng hô to.

Thiêu đốt sinh mệnh đổi lấy thực lực dù sao không phải là kế hoạch lâu dài, dần dần, Bạch Thiển Hạ công kích yếu dần, mà nam tử cùng nàng đánh nhau liên tục né tránh nắm lấy cơ hội, hung hăng cho nàng một kích, cơ hồ tại chỗ muốn tính mạng của nàng.

“Không biết sống chết, chết cho ta - -” Nam tử kia trước bị Bạch Thiển Hạ đánh đến không có lực hoàn thủ, giờ phút này thừa dịp Bạch Thiển Hạ thời điểm sinh mệnh thiêu đốt hầu như không còn, mới bắt đầu trả thù.

“Đều cút ra ngoài cho Bản đế - - “

Bỗng dưng, một đạo tiếng vang nén giận rung trời truyền đến, đang ở trong kích chiến mọi người đột nhiên cảm giác trong đầu một mảnh mê muội, thậm chí có người tại chỗ té ngã ngất đi.

Này là người phương nào? Thực quá kinh khủng!

Mọi người sinh lòng sợ hãi, tìm kiếm khắp nơi chỗ phát ra âm thanh, dè dặt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng sợ hãi.

Cùng lúc đó, trong Nghịch Thiên Đỉnh...

“Hắc hắc - - chết tiệt khốn kiếp, rơi vào tay ta xem ta thu thập ngươi như thế nào, hahahaha - - “

...

Trong tai truyền đến thanh âm âm hiểm gian trá kia, làm Viêm Minh không vui nhíu mày.

Là ai phát ra thanh âm như thế?

“Cút!” Quán tính, hắn môi mỏng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng phun ra một chữ.

“Cút muội muội ngươi a! Ngươi cút trước cho ta xem.”

“Làm càn! Bất kính với Bản đế, giết!” Viêm Minh gầm lên, trong thanh âm nhiều một cỗ khí sát phạt.

Dạ Thất Thất hừ lạnh một tiếng, một cây roi quất tới, trong miệng nổi giận mắng: “Đi vào địa bàn cô nãi nãi ta còn dám lớn lối, xem cô nãi nãi hôm nay như thế nào giáo huấn ngươi!”

Viêm Minh muốn động thủ đem nữ tử này bắt giữ, lại phát hiện trong cơ thể linh lực không cách nào điều động, thật giống như bị cái gì ngăn chặn vậy, hắn luôn không hề bận tâm lần đầu tiên đáy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.