Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 184: Trừng phạt, Tôn Cầm!



Bắc Nhược Bạch thấy Tuyết Ẩn khinh miệt nhìn mình, tức phát điên. Tiện nhân này thế nhưng dám thị uy với nàng, nàng muốn giết chết cái tiện nhân này.

Xà Ngọc Ngưng sắc mặt trắng bệch, nhìn tấm lưng Tuyết Ẩn, bị rung động thật sâu.

"Không nên nhìn, không được nhìn." Tôn Cầm sắc mặt trắng bệch, nước mắt chảy dài, vội vàng ngồi xổm xuống bảo vệ bản thân.

Làm sao có thể như vậy, trong sạch của nàng, thân thể của nàng đều bị nhìn hết, làm sao có thể, về sau nàng sống như thế nào được.

Ở trước mắt mọi người, nàng thế nhưng bị người chém rách quần áo, mặc dù những vị trí quan trọng chưa bị nhìn thấy, nhưng nàng vẫn không chịu được.

Một nam tử thấy Tôn Cầm khóc lóc chật vật, thở dài một tiếng, cởi ngoại bào của mình, che cho nàng.

"Ngươi đắc tội với viện trưởng rồi." Âu Nhan Mộ xem diễn xong, đi đến trước mặt Tuyết Ẩn.

Tôn Cầm là nữ nhi viện trưởng học viện hoàng gia, thực lực của hắn đều che giấu, không có người nào biết hắn thực lực của hắn rốt cuộc đã đến cấp bậc nào.

Nhưng hắn có thể ngồi vững vị trí viện trưởng nhiều năm như vậy, cũng không phải nhân vật đơn giản, cho nên Tuyết Ẩn đối đãi với Tôn Cầm như thế, cừu oán này chỉ sợ là đã định rồi.

Tuyết Ẩn liếc mắt một cái, nếu không phải do người này nói, nàng làm sao có thể bị lọt vào mắt người khác, thay phiên đến khiêu khích nàng.

Nếu người ta đã đưa người tới cửa, thì tất nhiên nàng liền không khách khí rồi.

"Này, trẫm đang nói với ngươi, ngươi thế nhưng dám không để ý đến ta." Nhận thấy nàng không trả lời, Âu Nhan Mộ khó chịu hô to.

Nha đầu đáng chết, nói với hắn một câu sẽ chết sao, nàng cùng Ly vương nói chuyện thì mắt đi mày lại, với hắn thì không thèm nói một câu, tức chết hắn.

"Không có lời nào để nói." Tuyết Ẩn lạnh giọng trả lời, lần này hướng Ly Thiên Dạ phía trước nhìn lại, hắn đã biến mất, không khỏi có chút thất vọng.

"Trẫm có chuyện cùng ngươi nói." Âu Nhan Mộ đi lên, nha đầu đáng chết, một điểm mặt mũi cũng không cho hắn.

"Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng."

"Ngươi là nữ hài tử, phải nhã nhặn một chút, không thể nói chuyện thô lỗ như vậy." Âu Nhan Mộ nhíu mày, tiểu nha đầu này, thật là...

"Không liên quan tới ngươi!" Nàng nói gì, cùng Âu Nhan Mộ không có quan hệ gì cả.

"Trẫm là ngươi của sư phụ." 

"Vậy đừng tự xưng trẫm."

"..." Âu Nhan Mộ không nói gì, tự xưng trẫm, đó là tự xưng của hoàng đế tôn quý nhất, cũng là đại biểu thân phận, hiện tại...

Xà Ngọc Ngưng tái mặt, cắn răng nhìn một màn này, bởi vì thích nàng, cho nên đã nghĩ biện pháp muốn khiến cho nàng chú ý phải không?

Nhưng  Âu Nhan Mộ thì không giống với người khác, đó là nam nhân nàng xem trọng, làm sao có thể nhường cho tiện nhân kia được.

.................................

"Tuyết Ẩn, như thế nào?" Manh Tử Hề tọa ở một bên, cắn hoa quả, hỏi.

"Xuất phát từ một nơi bí mật nào đó có gì ngoạn hảo. Nàng ta ở trong tối, ta ở ngoài sáng, như vậy ngược lại hảo hơn." Tuyết Ẩn cấp bản thân rót chén trà, đọc bức thư Ly Thiên Dạ gửi cho nàng.

"Không phải địch nhân ở ngoài sáng tốt hơn sao?" Manh Tử Hề mờ mịt ngẩng đầu

"Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu vì sao." Tuyết Ẩn cũng không ngẩng đầu lên trả lời, hiện tại nàng đang ở ngoài sáng, nàng vốn hoàn toàn không có vướng bận gì, đối với nàng mà nói, ở sáng hay ở tối đều không sao cả, quan trọng là, chiến thắng như thế nào.

"Chuyện Tôn Cầm như thế nào?" Manh Tử Hề không ở linh võ viện, nhưng chuyện này đã sớm truyền ra, chỉ sợ tất cả mọi người đều đã biết. Đối với viện trưởng, bọn họ đều không quen, chỉ sợ Tuyết Ẩn ở hoàng gia học viên sẽ không dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.