Tiểu Đoàn Tử sốt ruột không biết làm sao bây giờ, nó căn bản là không giúp được chủ nhân. Độc của nó cũng chỉ có chút ít tác dụng, căn bản là không thể làm gì.
Sớm biết vậy, hắn đã nghe lời phụ thân, hảo hảo dưỡng thân thì hiện tại có lẽ nó đã giúp được chủ nhân.
Tuyết Ẩn ngân mâu khẽ nâng, trong tay băng kiếm, so lúc nãy còn lớn hơn một phen, nàng đã hoàn toàn không có cảm giác.
Trong đầu ý niệm duy nhất, đó là người trước mắt thật đáng giận. Đều là tỷ muội, xuống tay với nàng lại vô cùng ngoan độc.
Tất nhiên Xà Ngọc Kỷ thiên tài, cũng không phải nói không , cho dù tốc độ của Tuyết Ẩn rất nhanh, mà nàng cũng có đủ tốc độ, chống đỡ công kích của Tuyết Ẩn.
"Phanh "
Thanh âm vũ khí va chạm vang lên.
Xà Ngọc Kỷ phẫn hận con ngươi chống lại ngân mâu lạnh như băng của Tuyết Ẩn.
"Tuyết Ẩn, ta Xà Ngọc Kỷ hôm nay phải giết ngươi."
Nàng có cuồng ngạo, nàng là Bắc Ngung Đế quốc thiên tài, cho dù Tuyết Ẩn đột nhiên trở thành cửu tinh trung cấp ma pháp sư, nhưng thì tính sao, tối nay nàng ta phải chết.
Tuyết Ẩn không nói, tăng thêm độ mạnh yếu, băng kiếm lạnh lẽo, đè ép đi xuống.
Xà Kiến Hoa nhìn một màn này, muốn buông Băng Ngưng ra, nhưng nhớ tới lời Xà Ngọc Kỷ, kiềm kẹp Băng Ngưng xoay người bước đi.
Ánh lửa văng khắp nơi, Xà Ngọc Kỷ ngưng tụ ra sương kiếm, cùng là thuộc tính băng.
"Không biết tự lượng sức mình." Xà Ngọc Kỷ tăng linh lực, chống lại băng kiếm của Tuyết Ẩn.
Tuyết Ẩn thấy Xà Kiến Hoa mang theo Băng Ngưng rời đi, sườn mắt nhìn theo phương hướng bọn họ, tốc độ cũng không tệ.
"Đáng chết." Tuyết Ẩn một kiếm phóng thích linh lực, một kiếm đè ép đi xuống.
"Đinh đương "
Khối băng vỡ vụn va chạm vào nhau.
Tuyết Ẩn không kịp nghĩ nhiều, xoay người liền hướng Xà Kiến Hoa phương hướng đuổi theo.
Xà Ngọc Kỷ mạnh mẽ ói ra một ngụm máu tươi. Ngưng sương kiếm của nàng thế nhưng bị tiện nhân kia đem băng kiếm đạp vụn , g lại dùng linh lực làm bản thân bị thương.
Nhưng không sao cả, tối nay chính là ngày tiện nhân kia chết
Lau vết máu trên khóe miệng, đáy mắt đầy ngoan ý, đuổi theo sau.
Nàng phải tận mắt nhìn thấy tiện nhân kia biến mất ở trên đời này .
... ...... ...... .....
Xà Kiến Hoa võ đạo không tốt, nhưng là tốc độ cũng rất nhanh. Tuyết Ẩn gắt gao theo sau, nhưng chưa đuổi theo được, thẳng đến khi hắn ngừng lại.
"Tiểu thư, ngài đi mau, không cần lo cho nô tì ." Băng Ngưng rưng rưng la lớn, trong lòng tràn đầy sốt ruột.
Tuyết Ẩn trong tay đã không có băng kiếm, nhưng hơi thở khủng bố vẫn như cũ tồn tại.
Không biết là đêm khuya sương sớm, hay là mồ hôi lạnh, giờ phút này Xà Kiến Hoa đã ướt đẫm.
Xà Kiến Hoa trong tay không biết khi nào đã xuất hiện một cây chủy thủ, đặt trên cổ Băng Ngưng run run lui về phía sau "Ngươi đừng tới đây, qua đây ta sẽ giết nàng."
Tuyết Ẩn dừng bước chân, ngân mâu nhìn Xà Kiến Hoa "Đại ca, chẳng lẽ đã quên ngày ấy ta nói gì với ngươi sao?"
Đại ca, tự giải quyết cho tốt.
Kia thanh âm lạnh như băng như con rắn nhỏ chui vào lỗ tai hắn cho đến đáy lòng, nháy mắt lại xuất hiện trong đầu óc của hắn.
Đây là điều khiến hắn sợ hãi Tuyết Ẩn, một thanh âm liền làm hắn như thế sợ hãi.
Nhưng là hắn không có đường lui, đã làm đến được bước này , hắn không có đường lui. Hơn nữa Kỷ Nhi mới là muội muội ruột của hắn, việc hắn cần phải làm là thủ hộ nàng.
"Ngươi không cần qua, bằng không ta sẽ giết nàng." Xà Kiến Hoa nói xong, gia tăng chủy thủ, Băng Ngưng trên cổ đã xuất hiện một vết máu.