Tác giả: Vân Phi Mặc
Người ta đã nói như vậy, nếu mình lại tính toán chi li, liền có vẻ keo kiệt.
"Sẽ không."
Trung niên nam nhân cười nói: "Vừa thấy là biết cô nương là người hiểu lí lẽ mà. Ta vừa mới nghe tiểu Vương nói, cô nương muốn thuê tiểu viện này."
"Đúng vậy." Lâm Diệp Nhi gật đầu đáp
"Không biết cô nương chuẩn bị thuê bao lâu? Thời gian dài hay ngắn?"
Ai nha, nàng chỉ chuẩn bị thuê khoảng mười ngày, nhiều nhất sẽ không vượt qua nửa tháng, nửa tháng sau nhóm tiêu sư sẽ trở về huyện Đan Dương, nàng tất nhiên phải đi cùng bọn họ.
"Nửa tháng."
Trung niên nam nhân hiển nhiên không nghĩ tới sẽ thuê thời gian ngắn như vậy, sắc mặt có chút khó xử.
Lâm Diệp Nhi không có thúc giục, có được hay không vẫn phải đợi quyết định của chủ nhà.
Nửa ngày sau, trung niên nam nhân mới nói: "Tiểu viện này nửa tháng tiền thuê là một xâu tiền, nửa tháng vậy là nửa xâu tiền đi, cô nương thấy thế nào?"
Lâm Diệp Nhi vui sướng gật gật đầu, "Có thể."
Ở Vân Châu Thành, một tháng tiền thuê giá cả như thế đã là rất rẻ, trừ bỏ gian nhà ma này, chỉ sợ rốt cuộc tìm không thấy nơi thứ hai. Phải biết rằng, nếu ở khách điếm, dù bèo cỡ nào cũng mất tới ba mươi văn một đêm.
Trung niên nam nhân không yên tâm nói: "Nhưng có một điều kiện, một khi đã giao tiền thuê nhà, nếu trong lúc sinh hoạt có bất luận vấn đề gì, sẽ không được hoàn tiền lại."
Hắn không thể không nói như vậy, trong khoảng thời gian sáu năm này rất nhiều khách thuê vì thấy giá cả tiện nghi này mà vào thuê, người nào cũng vậy, ở không đến ba ngày, một đám đều chạy trối chết, miệng la hét quỷ a, quỷ a.
Thế cho nên chung quanh đây cũng không ai dám ở lại nữa, mà ngõ nhỏ này dần dần vắng người, trở thành con hẻm ma quỷ nổi danh.
"Không thành vấn đề."
Trung niên nam nhân đánh giá tiểu cô nương trước mặt, vị tiểu cô nương này không biết lấy dũng khí ở đâu mà dám thuê ngôi nhà này để ở, thấy nàng thần sắc bình tĩnh, xem ra lại là một người k tin ma quỷ. Nếu người ta đã không tin, thì hắn cũng không cắn hoài không nhả vấn đề này nữa, dù sao người ta cũng đã hứa sẽ không dây dưa vấn đề tiền bạc sau khi đã thuê.
Lâm Diệp Nhi giao tiền bạc, nam nhân đưa cho nàng chìa khóa, việc thuê nhà xem như đã định. Lâm Diệp Nhi móc ra mấy cái tiền đồng đưa cho điếm tiểu nhị, cảm tạ nói: "Đa tạ tiểu nhị ca hỗ trợ."
Điếm tiểu nhị rạo rực nhận lấy bạc, cười nói: "Cô nương khách khí. Về sau nếu là có chuyện gì, có thể tới tìm ta."
"Tiểu nhị ca, ta một hỏi một chút. Tại Vân Châu Thành này, tửu lầu nổi danh nhất là đâu?"
Điếm tiểu nhị tuy không rõ nàng hỏi cái này làm gì, nói: "Tại Vân Châu Thành, tửu lầu nổi danh có ba cái, là Túy Tiêu Lâu, tửu lầu Hồng Phúc, Vận Lai Cư, nếu nói đến nổi danh nhất hẳn là Túy Tiêu Lâu, lâu đời nhất là tửu lầu Hồng Phúc. Còn Vận Lai Cư, là tửu lầu lớn nhất thành."
"Vậy tửu lầu nào có danh tiếng tốt nhất?"
Điếm tiểu nhị gãi gãi đầu, "Cái này sao, hình như cả ba đều không sai biệt lắm."
"Đa tạ tiểu nhị ca."
Sau khi mọi người đi rồi, Lâm Diệp Nhi vừa lòng nhìn tòa đình viện này, thừa dịp sắc trời còn sớm, Lâm Diệp Nhi từ trên đường mua một ít đồ dùng sinh hoạt, từ giếng trong viện múc nước, bắt đầu động thủ quét tước nhà ở.
Nhanh chóng thu thập ra một gian nhà ở, trải giường đệm ổn thỏa, chính đường cũng đơn giản quét tước một lần, làm cả đình viện sáng sủa hẳn lên. Mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ ngoài phòng thổi tan mùi vị khó ngửi trong phòng.
Lâm Diệp Nhi từ trong không gian lấy ra bánh rán chua đã được chuẩn bị tốt từ trước, uống một chút nước linh tuyền, ăn xong lại đi vào trong không gian, lấy những cây lương thực đã trưởng thành, cây mía toàn bộ thu thập ổn thỏa, thuận tay lại trồng thêm một ít, sau khi đã an bài xong, mới bước ra khỏi không gian.
Vote đi mọi người ơi ^^ để lấy động lực nào ^^