Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 27: Cây Mía Dại



Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Diệp Nhi chiết một cây mía, tiếng kêu phi thường thanh thúy, một vị ngọt thanh khiết từ trong thân cây tràn ra.
Cây mía sẽ thu hoạch vào mùa đông, hiện tại mới vào thu, vị ngọt không bằng mùa đông, nhưng đó không phải là vấn đề khi ở không gian. Ở hiện đại, trong nhà nàng cũng chỉ có vài cây mía, nhưng cũng biết cách gieo trồng như thế nào.
Lâm Diệp Nhi hưng phấn tột độ, đem nhổ hết toàn bộ để vào không gian, chờ sau khi về nhà rồi ngay lập tức trồng.
Chờ đến lúc Lâm Diệp Nhi hoàn thành công việc, mới phát hiện trời đã ngả chiều.
Lâm Diệp Nhi đối với hai cục bông lớn nhỏ nói: "Ta phải đi về."
Tuy chúng không cần ra đó, nhưng vẫn đi ở đằng trước vì Lâm Diệp Nhi mở đường, Lâm Diệp Nhi đi theo chúng đã là lộ trình ngắn nhất, nhưng dù quãng đường ngắn hay họ cố gắng đi nhanh hơn, chờ Lâm Diệp Nhi xuống núi thì trời cũng đã tối rồi.
Lâm Diệp Nhi phất phất tay với hai con sói lớn nhỏ, "Các ngươi mau trở về."
Chúng ngao ô một tiếng, rồi hai thân ảnh màu trắng biến mất trong màn đêm. Chúng mới vừa không đi bao lâu, Lâm Diệp Nhi mơ hồ nhìn thấy có người đang đi gần đến đây, nhìn kỹ một chút đã biết đó là huynh muội Lâm Võ.
Lâm Diệp Nhi nhanh chóng từ trong không gian lấy ra thứ mà hai con sói trắng kia đưa, thuận tiện lại cầm vài ba cây mía ra. Hai người đến gần cũng vừa thấy Lâm Diệp Nhi.
Tiểu Đoàn Đoàn vọt đi lên, thân mật ôm chặt nàng, "Tỷ tỷ."
Lâm Võ cũng đi lên trước, hai người nhìn thấy Lâm Diệp Nhi bình an không có việc gì, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Thực xin lỗi, để các ngươi lo lắng." Lâm Diệp Nhi có chút áy náy, mình thế nhưng làm cho hai đứa nhỏ phải lo lắng, nhìn trong mắt hai người kia không hề che giấu quan tâm cùng lo lắng, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Lâm Võ tiếp nhận con mồi trong tay nàng, Tiểu Đoàn Đoàn nhìn mấy con gà rừng, vui vẻ vỗ tay, "Tỷ tỷ thật là lợi hại."
Lâm Diệp Nhi một bế Tiểu Đoàn Đoàn lên, hôn bẹp một cái lên mặt nàng, "Chúng ta về nhà."
Huynh muội ba người cùng trở về nhà, vừa về đến nơi, Lâm Võ tiến vào phòng bếp đem đồ ăn đã hâm nóngbưng lên bàn.
Lâm Diệp Nhi nhìn đồ ăn hoàn toàn chưa hề được động đến, hai mắt lại nóng lên, "Các ngươi lần sau không cần chờ ta."
"Tỷ, cái này sao được. Tỷ mệt nhọc ở bên ngoài, chúng ta có thể ăn trước như thế nào." Lâm Võ không tán đồng nói.
Lâm Diệp Nhi áy náy mà nói với Lâm Võ, "Hôm nay cho làm hai người lo lắng rồi."
"Tỷ, lần sau cũng không thể xuống núi muộn như vậy. Buổi tối trong núi hổ báo rất nhiều, rất nguy hiểm." Lâm Võ lại dùng bộ dáng tiểu đại nhân dặn dò.
"Ân, tỷ tỷ đã biết, về sau nhất định chú ý. Đúng rồi, nói cho các ngươi một tin tức tốt. Ta ở trong núi lại tìm được vài chỗ có cây dẻ nữa."
"Thật vậy chăng?" Tiểu Đoàn Đoàn đôi mắt đều sáng như đèn pha.
Lâm Võ cũng lộ ra tươi cười, ánh mắt vui mừng nhìn về phía Lâm Diệp Nhi.
Tiền bán hạt dẻ của bọn họ tổng cộng kiếm lời năm lượng bạc, cũng coi như là khoản tài sản không nhỏ, đây là xô vàng đầu tiên nàng kiếm được ở thời đại này.
Lâm Diệp Nhi nghĩ đến cây mía, vẻ mặt hưng phấn nói: "Ta hôm nay lại tìm được một thứ tốt nữa."
Lâm Diệp Nhi hưng phấn đặt cây mía lên trên bàn, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc hai người huynh muội Lâm Võ đều hướng về phía nàng, cao hứng nói: "Thứ này chính là bảo bối mà hôm nay ta phát hiện ra."
"Đây là cái gì?" Nhìn giống như tre trúc, nhìn không ra có cái gì đặc biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.