Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Nếu muốn ngâm, đương nhiên là phải ngâm hết một lần, trực tiếp dùng lu nước to trong nhà. Một cái không đủ dùng, Lâm Võ lại đến nhà hàng xóm mượn một cái lu nước to nữa, lúc này mới bỏ toàn bộ cải trắng vào hết được.
Trải qua một đêm ngâm, mới bắt đầu muối. Lâm Võ hai huynh muội ở bên ngoài đãi muối, một mình Lâm Diệp Nhi pha chế nước chấm trong phòng bếp.
Thừa dịp không người chú ý, trực tiếp đem tương ớt nàng đã làm tốt lấy ra từ trong không gian. Những gia vị làm tương ớt cũng được lấy từ trong không gian, làm ra hương vị càng thêm mỹ vị.
Bận rộn suốt hai ngày, cuối cùng cũng đã xử lí hết được đống cải trắng. Cũng may, nhà bọn họ là ở cuối thôn, hàng xóm chung quanh, gần nhất cũng cách một hai mẫu đất, bình thường rất ít có người hướng bên này. Cho dù có người tiến đến tìm hiểu, bọn họ cũng đang đóng cửa, kêu như cha chết mẹ chết cũng chưa chắc các nàng đã nghe thấy.
Ban ngày vội vã muối cải, ban đêm Lâm Diệp Nhi lại lén tiến vào không gian, cũng không có nhàn rỗi, dù ở trong không gian lại làm rất nhẹ nhàng.
Trong không gian đã có sẵn, tỏi, gừng, băm nhuyễn tất cả, căn bản không cần chính nàng phải động thủ, chỉ cần trong đầu có ý niệm, không gian tự động sẽ thực hiện, nàng gọi loại lực lượng thần kỳ này là niệm lực.
Cái loại niệm lực này, Lâm Diệp Nhi phát hiện rằng nó có quan hệ với dòng nước ấm trong cơ thể mình. Mỗi một lần dùng niệm lực một thời gian, toàn bộ cơ thể giống như là bị rút cạn sức lực. Cùng lúc đó, dòng nước ấm như đang chảy trong toàn bộ cơ thể đều sẽ biến mất hết.
Những lần sử dụng niệm lực tiếp theo, thời gian sử dụng sẽ càng lâu,kích thước đồ vật có thể điều khiển cũng trở nên lớn hơn. Vòng đi vòng lại, thời gian vận niệm lực càng ngày càng dài, đại biểu cho bản thân có được lực lượng càng ngày càng mạnh mẽ. Dòng nước ấm trong cơ thể cũng càng ngày càng nhiều, thân thể của nàng cũng trở nên càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng.
Loại biến hóa này, lúc đầu Lâm Diệp Nhi cũng không có chú ý tới, nhưng càng về sau những thay đổi càng rõ rết nàng mới nhận ra được.
Lâm Diệp Nhi gọi dòng nước ấm trong thân thể kia là linh khí.
Lâm Diệp Nhi lại thu hoạch những cây mía cùng hạt dẻ đã trưởng thành, hiện tại cây mía cùng hạt dẻ đã xếp thành một núi nhỏ, đặc biệt là cây mía. Chồng chất lên đều có nàng trụ phòng ngủ nhiều như vậy.
Những thứ đó Lâm Diệp Nhi cũng không vội vã bán ra.
Lâm Diệp Nhi lấy gạo nếp mua lần trước, vò qua bỏ vào một lu lớn. Tiếp theo giã nhuyễn gừng, tỏi, ớt đã rửa sạch sẽ, đặt phân biệt sang một lu khác.
Trước kia nếu làm chừng đó công việc, nàng đã sớm nằm liệt ra đất, hiện tại lại không có cảm giác gì, còn có thể cảm nhận được trong cơ thể phảng phất còn có rất nhiều linh khí vẫn còn chảy trong mạch máu.
Lâm Diệp Nhi giã vò gạo nếp một phen, trong lòng vừa cảm thán, giá như có thể biến được gạo trong không gian ngay lập tức thành hồ thì tốt rồi.
Đáng tiếc, nơi này không có lửa.
Nếu mà có lửa thì thật là tốt biết bao.
Đột nhiên, đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Lâm Diệp Nhi dọa cho nhảy dựng, nhưng khiếp sợ qua đi, chỉ còn lại là kinh hỉ. Không chờ nàng kinh hỉ xong, ngọn lửa đột nhiên biến mất.
Thân, ngươi đây là cố ý chơi ta sao!
Lâm Diệp Nhi chuẩn bị lại lần nữa niệm ra ngọn lửa, trong lòng mặc niệm ngọn lửa, đợi nửa ngày cũng không có phản ứng. Ặc, chẳng lẽ là trùng hợp. Không đúng, nơi này tuyệt đối sẽ không có sự trùng hợp đơn giản như vậy.
Nàng lại kiên trì thử thêm mấy lần, nhưng không có một lần nào thành công, nếu không phải chính mình tận mắt nhìn thấy được ngọn lửa bập bùng trên tay, nàng thật sự đã tưởng rằng mình bị ảo giác.
Ai, lại thử thêm một lần nữa đi.
Lúc này đây, Lâm Diệp Nhi vứt đi tạp niệm, bình tâm tĩnh khí, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận những sợi khí đang di chuyển trong cơ thể kia, sử dụng ý chí hội tụ nó lên đầu ngón tay, trong đầu ảo tưởng ngọn lửa nóng rực. Đầu ngón tay trắng nõn thon dài, bùng lên một ngon lửa, ngọn lửa dần dần bùng cháy ngày càng mạnh mẽ.