Dạ Viễn Thiên vừa đến, liền hướng về phía Quân Mặc Hiên hai người cung kính hành đại lễ, hy vọng Dạ Hi có thể nể mặt người phụ thân là ông đây.
“A, đây không phải là Dạ đại tướng quân sao? Ôi chao, hành đại lễ như vậy, nữ nhi làm sao có thể đảm đương nổi.” Dạ Hi ra vẻ kinh ngạc nói.
Nhưng mà trên gương mặt kia, lại không có chút ý tứ nào là đảm đương không nổi.
“Hiên vương phi là người hoàng thất, thân phận tôn quý, lão thần hành lễ là phải, hộ vệ kia là mới tới hôm nay, không hiểu quy củ, bởi vậy xúc phạm tới vương gia và vương phi, lão thần đã xử phạt bọn họ, mong rằng vương gia và vương phi không cần phải so đo.” Dạ Viễn Thiên dù không cam lòng, nhưng vẫn khiêm tốn nói ra mục đích của chuyến đi này.
Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên vẻ khinh thường, cho rằng đẩy trách nhiệm tới trên người hộ vệ thì không có chuyện gì nữa. Dạ Hi nàng cũng không phải là người tốt như vậy.
“Phụ thân đại nhân, nữ nhi không dám đi phủ tướng quân, này tục ngữ nói đúng, nữ nhi gả ra ngoài, như bát nước đổ đi, quả thật là người không ai muốn gặp. Có cửa lại để cho con gái và con rể của mình chui lỗ chó, cửa phủ tướng quân này, nữ nhi quả thật không dám tiến vào.” Dạ Hi vô tội nói, hừ, nàng chính là muốn để cho tất cả mọi người biết phủ tướng quân cay nghiệt.
“Dạ Hi.” Ngữ khí của Dạ Viễn Thiên không tốt, chuyện này vốn dĩ ông tự mình đi tới là hy vọng không cần náo lớn, điều này cũng tốt, vậy mà nàng lại để cho cả Tụ Hiền các đều biết rõ.
“Ha ha ha… Tiểu Hi nhi thật đúng là đáng thương, lại mặt thế nhưng phải chui lỗ chó, bản công tử đồng cảm với nàng.” Vân Thanh Phong thương hại nhìn Dạ Hi, tiếp tục nói: “Mặc, huynh cũng rất đáng thương, đường đường là vương gia, bồi nương tử lại mặt còn phải chui lỗ chó mới có thể vào cửa. Ai, mặt mũi hoàng thất đều bị huynh làm mất hết rồi.”
Khóe miệng Dạ Hi ẩn hiện ý cười, Vân Thanh Phong này trái lại rất thông minh, để nữ nhi của mình chui lỗ chó là việc nhỏ, để cho một vương gia ngốc chui lỗ chó cũng không sao. Nhưng nếu muốn hủy hoại thể diện hoàng thất, vậy đã có thể trở thành lỗi lớn. Lần này xem Dạ Viễn Thiên làm sao chùi đít.
“Dạ Hi, ngươi nói hưu nói vượn gì đó, chúng ta để ngươi chui lỗ chó khi nào, không phải chỉ để ngươi đi cửa sau thôi sao. Hơn nữa, một phế vật cùng một tên ngốc lại mặt không đi cửa sau, chẳng lẽ lại đi cửa trước. Các người không ngại mất mặt, nhưng chúng ta ngại mất mặt.” Dạ Ngữ đùng đùng nói một trận.
“Đi cửa sau, đường đường là vương gia cùng vương phi lại đi cửa sau, cùng với chui lỗ chó có gì khác biệt sao? Đều là sỉ nhục như nhau, chẳng lẽ còn phân lớn nhỏ?” Ánh mắt Dạ Hi lạnh lùng, lạnh nhạt nói.
“Ngươi nói láo, không phải là đi cửa sau thôi sao, sao lại vũ nhục các ngươi, một kẻ phế vật chỉ xứng đi cửa sau…” Dạ Ngữ đề cao âm lượng, hiển nhiên là bị Dạ Hi chọc tức.
“Ngữ nhi, câm miệng.” Dạ Viễn Thiên nhìn nhị nữ nhi càng nói càng hăng hái, không khỏi lên tiếng ngăn cản.
“Phụ thân, không lẽ người muốn cho phế vật Dạ Hi này cỡi trên đầu, hôm nay con nhất định phải nói, để cho tất cả mọi người biết phế vật phủ tướng quân là người thế nào.” Dạ Ngữ không để ý phản đối của Dạ Viễn Thiên, lúc này nàng ta đã bị tức tới choáng váng. Khi thấy phụ thân mà luôn luôn yêu thương mình lại nhún nhường trước mặt Dạ Hi như vậy, lý trí của nàng ta đã sớm không còn.
“Phế vật phủ tướng quân, người đang nói ngươi sao?” Dạ Hi vân đạm phong khinh nói.
Nhiều người ở Tụ Hiền các đã sớm biết đến sự tích của Dạ Hi, quả thật nếu Dạ Hi bị xem như phế vật mà nói, vậy chỉ sợ toàn bộ những người trẻ tuổi ở phủ tướng quân đều là phế vật hết. Bởi vậy, lời này của Dạ Hi nói là hợp lý, hợp lý.
“Nhị tỷ, đừng nói lời vô ích với nàng ta, trực tiếp đánh chết nàng, để cho nàng hiểu phế vật và thiên tài là khác biệt.” Dạ Vân kiêu ngạo nói, tuy ả cũng cảm thấy Dạ Hi đã không giống với trước kia. Nhưng nàng cũng không nghĩ trong vài ngày ngắn ngủi, võ công của Dạ Hi có thể mạnh hơn nhị tỷ.
“Nương tử nhà ta là thiên tài.” Quân Mặc Hiên khoa trương tiếp một câu. Vô cùng rõ ràng, nếu Dạ Hi là thiên tài, thì Dạ Ngữ cùng Dạ Vân liền là phế vật rồi.
Lời này vừa nói ra, bên trong Tụ Hiền các vang lên từng trận tiếng cười, nhất là Vân Thanh Phong kia cười một cách khoa trương, thiếu chút nữa làm cho Dạ Ngữ tức chết.
Chết tiệt, Dạ Ngữ thầm rủa một tiếng, hai mắt ác độc đảo qua Dạ Vân, nha đầu chết tiệt kia, cố ý phải không.
Dạ Vân oan ức, chịu nhục cũng không phải một người Dạ Ngữ, sao nàng lại phải đối xử với chính mình như vậy, không phải là có một di nương làm hoàng hậu thôi sao, kiêu cái gì mà kiêu. Đột nhiên, trong mắt Dạ Vân thoáng hiện lên tia độc ác.
“Nhị tỷ, tỷ xem, không chỉ có phế vật Dạ Hi này sỉ nhục chúng ta, hiện tại ngay cả tên ngốc cũng khi dễ chúng ta đây này, đây không phải rõ ràng là đánh vào mặt chúng ta sao? Nhị tỷ, tỷ có thể nuốt trôi cục tức này sao.” Dạ Vân châm ngòi ly gián nói.
Nghĩ tới những sỉ nhục trước đó, Dạ Ngữ sớm mất đi lý trí, lại nghe Dạ Vân nói như vậy, nàng ta thật hận không thể giết chết Dạ Hi và Quân Mặc Hiên.
Vì vậy, Dạ Ngữ vung tay, rút bảo kiếm ra công kích về phía Dạ Hi: “Tiện nhân, để người làm tỷ tỷ tới giáo huấn ngươi, để ngươi biết phế vật vĩnh viễn là phế vật.”
Cùng lúc đó, lão giả áo xám bên cạnh Âu Quý Tình cũng âm thầm vận công, chẳng những không biết ngăn cản Dạ Ngữ lại còn nhân cơ hội thêm một mồi lửa, làm cho Dạ Hi chết dưới kiếm của Dạ Ngữ.
Mắt thấy lợi kiếm cứ như vậy đâm về phía Dạ Hi, mà Dạ Hi vẫn không hề nhíu mày lấy một lần, ngay cả Quân Mặc Hiên cũng là vẻ mặt ngốc như vậy nhìn Dạ Ngữ.
Nhưng mà không ai biết, bàn tay đặt ở dưới bàn của Quân Mặc Hiên nhẹ nhàng chuyển động, một luồng sức mạnh từ phía dưới chui ra, lặng lẽ ngăn cản hành động của người áo xám, để lại chiến trường cho Dạ Hi.
Mà hết thảy này Dạ Hi căn bản không biết, nhưng Vân Thanh Phong ở bên cạnh có chút giật mình nhìn Quân Mặc Hiên, hắn không muốn sống nữa sao, giữa chốn đông người mà cũng dám dùng nội lực. Chẳng lẽ hắn không sợ sẽ bại lộ thân phận?
Nhìn lợi kiếm đang tập kích về phía mình, thân thể Dạ Hi hơi ngửa ra sau, tránh thoát công kích của Dạ Ngữ, tiếp theo đưa tay ra bắt lấy cổ tay Dạ Ngữ, ngón tay hơi dùng lực.
“Rắc rắc” một tiếng. Ngay sau đó một tiếng hét thảm phát ra từ trong miệng Dạ Ngữ. Cứ như vậy, cổ tay Dạ Ngữ bị Dạ Hi bóp nát.
“Ngữ nhi, con sao rồi.” Âu Quý Tình kích động tiến lên đỡ lấy Dạ Ngữ, quay người ngoan độc trừng mắt nhìn Dạ Hi, mở miệng nói: “Dạ Hi, dù nói thế nào thì Ngữ nhi cũng là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy.”
“Nhẫn tâm, đại phu nhân lúc trước các người đối xử với ta sỉ nhục đủ kiểu chẳng lẽ không nhẫn tâm, hừ, ta nói cho bà biết, lúc này mới chỉ là bắt đầu, việc làm trước đây của các người với ta, bổn vương phi sẽ đòi lại từng chút từng chút một.”
Lời này của Dạ Hi là nói với Dạ Viễn Thiên, tuy là đám người Âu Quý Tình khi dễ nàng vũ nhục nàng, nhưng nếu không có Dạ Viễn Thiên ngầm đồng ý, dù lá gan bọn họ lớn hơn nữa cũng không dám làm như thế. Cho nên, xét tới cùng, Dạ Viễn Thiên mới là đầu xỏ gây nên tất cả bi kịch của Dạ Hi.
Nhìn ánh mắt Dạ Hi, Dạ Viễn Thiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, Dạ Hi này không giống trước, nhưng dù sao ông cũng là phụ thân của nàng ta, hổ dữ cũng không ăn thịt con, ông có tự tin Dạ Hi sẽ không làm khó ông.
Sau khi nghĩ như vậy, Dạ Viễn Thiên an tâm không ít, lập tức tiến lên giảng hòa, nhưng nào biết ông vừa tiến lên, Âu Quý Tình ở một bên đã làm vẻ mặt muốn sống muốn chết kêu rên.