Dao vừa hạ xuống, không đến một khắc thời gian, hơn mười tên ám vệ ẩn nấp trong góc tối đã bị tiêu diệt toàn bộ. Dạ Hi để cho người của mình thay thế vị trí đó, tất cả giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, người ở trong thành càng không thể nhận ra vị trí đột phá thứ 3 đã bị thất thủ.
Quân Mặc Hiên yên lặng nhìn Dạ Hi làm tất cả, đến lúc này mà hắn còn chưa rõ Dạ Hi muốn làm gì thì hắn không xứng làm nam nhân của Dạ Hi.
Lặng lẽ thay đổi người, quân đội Thiên Thần có thể thần không biết quỷ không hay đi vào biên thành của Thiên Linh. Lập tức, Quân Mặc Hiên cúi đầu phân phó một thị vệ rời đi, mà hắn và Dạ Hi trà trộn vào trong thành.
"Hi nhi, như vậy không được đâu." Quân Mặc Hiên ngăn cản động tác của Dạ Hi, dù sao đây cũng là một thành trấn, nhân khẩu rất nhiều, nếu hạ động vào trong nước, bách tính trong thành cũng sẽ trúng độc. Như vậy có khác gì đồ thành (*) đâu, thứ hắn muốn không phải là một tòa thành chết, nếu thật sự như vậy, cho dù Thiên Linh chỉ còn lại vài người thì họ sẽ vẫn chiến đấu đến cuối cùng.
(*) Đồ thành: tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Động tác trong tay Dạ Hi dừng lại, Quân Mặc Hiên lo lắng điều gì làm sao nàng không biết, hạ độc đồ thành, nàng sẽ không ngu ngốc đến mức làm như vậy. Nhiều lắm cũng chỉ hạ một chút thuốc mê, làm bọn họ mê man mà thôi.
"Yên tâm, đây là một loại mê dược mà thôi, sau một ngày, dược hiệu sẽ tự động biết mất, thế nên chúng ta chỉ có thời gian là một ngày!" Dạ Hi giải thích rõ. Tiếp tục động tác trong tay.
Nếu là mê dược, Quân Mặc Hiên tất nhiên sẽ không ý kiến, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn âm hiểm như dùng độc ở trong quân sự, thế nên vốn không có ý định dùng độc, tuy nhiên, nếu Hi nhi dùng, hắn tất nhiên phải trợ giúp nàng không phải sao?
Vì vậy, Quân Mặc Hiên lấy một ít thuốc mê từ chỗ Dạ Hi, xoay người rời đi quân. "Hi nhi, việc kế tiếp cứ giao cho vi phu, nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Nói xong, Quân Mặc Hiên biến mất trong bóng đêm.
Nhìn bóng lưng của Quân Mặc Hiên, Dạ Hi chẳng hiểu tại sao, thôi, nếu không cho nàng làm, vậy nàng nghỉ ngơi một chút. Nói là nghỉ ngơi, nhưng Dạ Hi không thả lỏng cảnh giác một chút nào.
Quân Mặc Hiên có chủ ý gì, nàng mơ hồ biết một chút, cao thủ Thiên Linh nhiều như mây, nếu cứng đối cứng thì bên thua chắc chắn là Thiên Thần, ừ, chuyện đâm dao sau lưng này, nàng tình nguyện làm nhất.
Sáng sớm hôm sau, không biết ngày hôm qua Quân Mặc Hiên đã làm cái gì. Đợi đến khi Dạ Hi được xuất hiện lần nữa thì binh lính trên tường biên thành của Thiên Linh đã bị thay thế bằng binh sĩ của Thiên Thần. Tuy nhiên, y phục vẫn là của Thiên Linh, đồng thời, ba vị trí có thể bị đột phá cũng đã thay người. Trong một đêm, Quân Mặc Hiên đã thu toàn bộ mười vạn binh lính biên phòng của Thiên Linh về dưới trướng của mình.
Không có người nào biết, cuối cùng một đêm đã xảy ra những chuyện gì? Bách tính bên trong thành vẫn sinh hoạt bình thường như trước, đi qua lại trên đường, hoặc có lẽ bọn họ vốn chẳng biết binh lính đứng trên tường thành đã bị thay thành người khác. Cũng không hề biết thành chủ của bọn họ đã hồn về tây thiên từ tối hôm qua rồi.
Lúc này, trong phủ thành chủ, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên thoải mái ngồi ở trong phủ thành chủ, phía dưới là Quỷ Diện đang nhìn hai người với vẻ nghi hoặc. Lúc hắn đến biên thành, thì nhận được tin tức nói hoàng hậu và hoàng thượng đã chiếm được biên thành của Thiên Linh.
Lúc đầu, hắn còn chưa tin, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên ngồi ở phủ thành chủ, lúc này hắn mới chịu tin tưởng. Tuy nhiên, hai người này có ý gì.
Nếu đã chiếm được biên thành của Thiên Linh, vì sao còn chưa thay quân kỳ của Thiên Thần, mọi thứ vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu. Tuy nhiên, ngay sau đó, Quỷ Diện cũng biết được hai người này muốn giở trò quỷ gì.
Quân Mặc Hiên lấy ra mấy tấm mặt nạ da người đưa cho Quỷ Diện cùng đám người Kim Đại. Một lúc sau, mấy người đã thay đổi thành dáng vẻ của các tướng lãnh biên phòng của Thiên Linh.
"Hoàng thượng, người định làm cái gì vậy?" Quỷ Diện lên tiếng hỏi. Tuy hắn là thuộc hạ cảu Dạ Hi, thế nhưng, từ khi Quân Mặc Hiên lên làm hoàng đế, nên có cấp bậc lễ nghi, Quỷ Diện vẫn không làm thiếu.
"Bắt ba ba trong rọ." Quân Mặc Hiên cười nhạt, chẳng phải còn có mười vạn đại quân của Thiên Linh sắp đi đến sao? Hắn không ăn mười vạn binh lính của Thiên Linh, chẳng phải sẽ làm thất vọng Thiên Linh nhiệt tình chào đón như vậy sao?
Mẹ nó, có cần phải biến thái như thế không, Quỷ Diện vẫn luôn bình tĩnh lẫn này cũng không nhịn được mà phải chửi thề. Lá gan của Quân Mặc Hiên thật lớn, thế nhưng lại đường hoàng ngồi ở chỗ này chờ mười vạn đại binh của Thiên Linh đến. Lẽ nào hắn chưa từng nghĩ, nếu như mười vạn đại quân của Thiên Linh phản ứng kịp bao vây tiễu trừ bọn họ, thì bọn họ có đường để tránh sao?
Giống như nhìn ra tâm tư của Quỷ Diện, Quân Mặc Hiên ngang ngược nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần bắt chủ tướng lại, những thứ khác...."
Quân Mặc Hiên còn chưa nói hết, nhưng ý tứ kia đã rất rõ ràng.
Hai mắt Dạ Hi tỏa sáng, quả nhiên Mặc có chủ ý này, may mắn tối hôm qua nàng có chuẩn bị trước, ha ha, Dạ Hi cười gian trá, lập tức phân phó người chuẩn bị dạ yến, vì Mộ Vân đại tướng quân và Mạc Văn Sinh đại tướng quân đón gió tẩy trần.
Sớm phái người dò xét, nghe nói chủ tướng xuất chinh lần này là hai vị hộ quốc trưởng lão Mạc Văn Sinh và Mộ Vân, còn phó tướng là Lục vương. Lần này, nàng muốn một lưới bắt hết bọn họ.
Màn đêm buông xuống, trong phủ thành chủ, đèn đuốc sáng trưng. Mà đám người Mạc Văn Sinh cũng đi đến phủ thành chủ. Đương nhiên, lúc này đám người Quỷ Diện đã thay đổi khuôn mặt đang bắt chuyện với bọn họ rất nhiệt tình.
Dáng vẻ chân chó này giống như đang nói: Ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút, sau đó rửa sạch cổ chờ chết đi.
Đám người Mộ Vân đi đến phủ thành chủ cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường, phải nói, ở trong nhận thức của bọn họ, Thiên Thần chỉ là một con tôm, con tép nhỏ, bọn họ có thể tùy ý nặn tròn hay bóp dẹp đều được.
Mà chính vì bọn họ đại ý mời để cho Quân Mặc Hiên đào một chỗ trống.
Dạ Hi và Quân Mặc Hiên sử dụng hết tất cả các chiêu số của Dương Đại Hổ, mỹ nữ, mỹ tửu, mỹ thực (*) đều đồng loạt ra trận. Tất cả đều được tiến hành như theo kế hoạch, mắt thấy những người kia sắp uống rượu độc.
Mộ Vân bỗng nhiên đứng dậy, đấp vỡ ly rượu. Vẻ mặt tức giận nhìn về phía Dạ Hi và Quân Mặc Hiên.
"Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Mộ Vân nổi giận, những người này chắc chắn không phải tướng quân biên phòng Mộ Thanh Sơn. Chất nhi của hắn làm sao có thể biết hắn ghét nhất là nữ nhân, mà vẫn sắp xếp hai nữ nhân cho hắn.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, từ trước tới giờ, binh lính của Thiên Linh vẫn luôn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhất là tiệc rượu, chưa bao giờ phô trương lãng phí như hôm này, đây tuyệt đối không phải phong cách của Mộ Thanh Sơn.
Dạ Hi kinh ngạc nhìn Mộ Vân, không ngờ ở ngay thời khắc cuối cùng, Mộ Vân thế nhưng lại có thể nhìn thấu kế hoạch của bọn họ. Tuy nhiên nhìn thấu thì thế nào, nàng vẫn còn chiêu sau nữa mà?
Ngay lúc Dạ Hi chuẩn bị ra tay, Quân Mặc Hiên lại đột nhiên đứng lên, xé bỏ lớp mặt nạ da người, vẻ mặt cuồng ngạo nhìn đám người Mộ Vân.
"Hoàng đế Thiên Thần Quân Mặc Hiên, ha ha ha.... Thực sự là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa thì ngươi lại xông vào hết lần này đến lần khác." Tiếu Diện Hổ cười to nói.
Mặc dù biết trúng kế, nhưng Tiếu Diện Hổ tuyệt đối không nghĩ tới toàn bộ biên thành đã được sáp nhập vào bản đồ của Thiên Thần. Vẫn cười lớn lối như trước, không nói đến mười vạn binh lính biên phòng của Thiên Linh, chỉ cần mười vạn binh do bọn họ mang đến đã đủ làm Quân Mặc Hiên bó tay chịu chết rồi. Hơn nữa, ở đây còn có hai vị cao thủ Hóa cảnh là Mộ trưởng lão và Mạc trưởng lão.
Lần này Quân Mặc Hiên không chết mới là lạ.
Nhìn thấy Quân Mặc Hiên tháo mặt nạ da người xuống, đám người Dạ Hi cũng tháo mặt nạ da người xuống theo. Khi nhìn thấy đám người Dạ Hi cũng có mặt, bọn họ cười càng vui vẻ hơn.
Nhất là Lục Vương, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, ngày hôm nay hai người Dạ Hi cùng Quân Mặc Hiên nhất định phải chết.
"Mạc Trưởng Lão, hãy để cho Lục vương chúng ta đi đối phong với hai người kia đi, các người chỉ cần nhìn xem là đủ." Tiếu Diện Hổ khoa trương nói, lần này bọn họ mang đến đều là ám vệ của chính mình.
Võ công của những người không hề thấp hơn bọn họ kia, nên đối phó với hai người này là vừa đủ. Nhưng mà, khi Tiếu Diện Hổ chỉ huy ám vệ tấn công, thế nhưng lại không có ai hành động.
Chỉ nghe thấy tiếng vài vật nặng rơi xuống đất, hơn mười thi thể mặc áo đen nằm dưới mặt đất ở trước mặt Tiếu Diện Hổ.
"Các ngươi đang tìm bọn hắn sao?" Dạ Hi vân đạm phong khinh (*) nói.
(*) vân đạm phong khinh: mây trôi nước chảy, nhẹ nhàng như gió
"Ngươi...." Tiếu Diện Hổ thiếu chút nữa bị chọc tức đến ngất xỉu. Người của hắn thể nhưng lại bị giết hết trong im lặng. Vừa rồi, rõ ràng mấy người này không có đi ra ngoài, chẳng lẽ còn có những người khác sao?
Biết tình huống không ổn, hai lão cáo già Mạc Văn Sinh cùng Mộ Vân lập tức hiểu được, chỉ sợ là toàn bộ biên thành đã thất thủ rồi.
Không ổn, mười vạn đại quân của bọn họ. Hai người liếc nhau, chuẩn bị tìm cơ hội rời đi. Không đi ngay bây giờ, mười vạn đại quân của bọn họ sẽ không còn.
Đồng thời, Lục Vương cũng biết tình huống không ổn, định theo hai vị trưởng lão lui lại. Không ngờ lại bị ngăn cản.
"Hai vị trưởng lão, tiệc rượu còn chưa kết thúc mà đã định rời đi như vậy sao." Mấy chữ cuối cùng, Quân Mặc Hiên nhấn mạnh thêm. Tiếng nói vừa dứt, hắn đã chặn ở trước mặt hai người Mộ Vân.
"Quân Mặc Hiên, có bản lĩnh thì hãy đợi lên chiến trường rồi so chiêu, đùa giỡn, sử dụng thủ đoạn phía sau thì sao đáng làm hảo hán." Mộ Vân tức giận nói.
"Chiến trường, chỉ sợ các ngươi không có binh để ra chiến trường đâu, mười vạn đại quân của người, bản vương đã ăn." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói.
Mộ Vân không tin nhìn Quân Mặc Hiên, mười vạn đại quân, cứ như vậy không còn, không thể nào. Nói gì thì nói, hắn sẽ không tin.
Nhưng mà lúc này, một tên thị vệ chạy đến với dáng vẻ vội vã, nói nhỏ điều gì đó ở bên tai Mộ Vân: Mười vạn đại quân đồng loạt té xỉu.
"Ngươi...." Mộ Vân đưa tay chỉ Quân Mặc Hiên, cả người run rẩy, ngay cả lời nói cũng không nói rõ ràng được. Không cần nghi ngờ, hắn là đang tức giận, bị Quân Mặc Hiên chọc tức.
Mười vạn đại quân, hắn còn chưa được nhìn thấy bọn họ ra chiến trường, thì toàn quân đã bị diệt. Cảm giác đó, có bao nhiêu khó chịu, chỉ có mình hắn hiểu, vậy mà, hết lần này đến lần khác, Dạ Hi còn bỏ đá xuống giếng.
"Mặc, chằng đã bắt hết mười vạn đại quân của Thiên Linh từ khi nào thế?" Dạ Hi cố ý nhắc nhở hai vị trưởng lão. Lúc này, Mộ Vân cùng Mạc Văn Sinh đang đắm chìm trong đau buồng, dường như đã đánh mất ý chí chiến đấu.
"Mới vừa rồi." Quân Mặc Hiên thành thật nói.
"Ôi chào, trong chớp mắt mà mười vạn đại quân đã không còn, cảm giác đó, Bản cùng hiểu, giống như uống vào một chén thuốc xổ, muốn đi lại phát hiện nhà vệ sinh đã đủ người, có cứt mà không có chỗ thải!" Dạ Hi cười ha ha nói.
Còn không phải sao? Vẻ mặt lúc này của hai vị trưởng lão quả thực rất táo bóng. Tuy nhiên, Dạ Hi thực sự không ngờ rằng, Quân Mặc Hiên đã bắt hết mười vạn đại quân.
Không thể không thừa nhận, ở vấn đề quân sự, Quân Mặc Hiên đúng là một người tài.
"Dạ Hi, lão tử giết ngươi." Tiếu Diện Hổ nổi giận, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của Mộ trưởng lão, hắn đã đoán được có chuyện lớn xảy ra. Hắn suy nghĩ cùng lắm cũng chỉ là biên thành của Thiên Linh bị thất thủ thôi, nào ngờ, ngay cả mười vạn đại quân do bọn họ mang đến cũng không còn.
Ngu ngốc, con mồi bị Quân Mặc Hiên và Dạ Hi để mắt đến, không ăn sách sẽ, chắc chắn sẽ không dừng lại. Mà mục đích của Quân Mặc Hiên chính là hai trăm nghìn đại quân của Thiên Linh.
Tiếu Diện Hổ vung đại đao công kích về phía Dạ Hi, đồng thời, ngũ vương còn lại cũng đồng loạt xông lên vây công Dạ Hi. Mà hai người Mạc Văn Sinh và Mộ Vân thì đối chiến với Quân Mặc Hiên.
Còn Quỷ Diện và những người khác đã rời đi từ lúc Mộ Vân phát hiện ra có gì không đúng rồi. Nếu không, những ám vệ đó làm sao có thể bị giết chết.
Không có những người khác trợ giúp, hai người Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi đối chiến với nhiều cao thủ như vậy, tình huống dường như có chút không ổn.
Mộ Vân cũng phát hiện, nơi này ngoài Quân Mặc Hiên cùng Dạ Hi ra thì chẳng còn ai khác. Trong nháy mắt, ý chí chiến đấu lại được dấy lến, chỉ cần giết hai người này, không riêng gì hai trăm vạn đại quân, ngay cả Thiên Thần cũng là của họ.
Chỉ là bọn họ không ngờ là, Dạ Hi cho những người khác rút lui hết như vậy là để...