Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 11: Nam nhân bí ẩn...



Hắn khoác trên mình bạch y phục, toát lên vẻ kiêu sa, cao ngạo vốn có. Hắn chỉ cười nhẹ rồi lẵng lặng rời đi

Không ngờ ta lại chứng kiến một cảnh tượng thú vị như vậy

...

Bầu trời về đêm thật tĩnh mịch, các quán nhậu, quán trọ đều lên đèn tiếp khách. Dưới màn đêm, con sông Lu Chi Vĩ cuồn cuộn dâng trào, kéo theo ánh sáng mờ ảo của ánh trăng đã khéo léo vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ, đẹp về âm thanh lẫn hình thể

Vương Dạ Nguyệt cùng Mặc Ảnh đến thuê phòng ở một quán trọ, nhìn thoáng qua cũng có phần trang trọng, như vừa xây mới. Nàng để hai con tuấn mã ở bên trong chuồng ngựa, cho chúng ăn rồi đi vào trong

Không khí bên trong cũng có phần nhộn nhịp. Quán trọ này cũng lớn quá, tấp nập người cười nói, uống rượu, bàn chuyện bán buôn. Nơi đây đa số là thương nhân ghé qua nghỉ ngơi vài hôm.

"Các vị mới đến, chúng tôi vẫn còn hai phòng trống đấy ạ"- Một vị trông như chủ cửa trọ bước đến cười nói " Chúng tôi còn có suối nước nóng cho nam và nữ đấy ạ, các vị cứ dùng nếu thích"

Ngạc nhiên thật

Nếu đến Tần Chi Viên, nàng nhất định phải tìm một nơi tốt giống như vầy a!

Khoan đã! Suối nước nóng?

Vương Dạ Nguyệt liền vui vẻ lấy chìa khóa đi lên phòng cất đồ, nàng lấy một bộ y phục khác ra cùng khăn tắm, khóa cửa cẩn thận rồi đi ra ngoài. Vô tình nàng nhìn thấy sư phụ cũng định đi tắm suối, bước ra từ phòng bên cạnh.

Nơi nay có riêng cả hai khu suối nước nóng sao?

Thoáng chốc nàng nhớ ra rằng lúc trước có lần nhìn thấy một dấu vết kì lạ sau lưng của sư phụ. Nó trông như dùng để kí kết khế ước. Nàng tò mò hỏi đủ kiểu nhưng Mặc Ảnh vẫn giữ bí mật. Lúc nãy nàng có để ý không thấy ai ra vào suối nước nóng cả!

Thế là Vương Dạ Nguyệt lẻn ra ngoài, tìm đến khu suối nước nóng cho nam, cũng chỉ vì muốn nhìn rõ cái dấu vết kì lạ ấy.

Bản tính nàng vốn dĩ tò mò a!

Xin lỗi sư phụ!

Nàng đứng trên cây nhìn xuống, nếu ở khoảng cách gần quá, nàng lo rằng sư phụ có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Đến nay năng lực của Mặc Ảnh nàng vẫn chưa nắm rõ.

Màn khói từ hồ nước bốc lên mờ mờ ảo ảo

Nhất định nhìn xong phải chạy về tắm ngay mới được!

Vương Dạ Nguyệt nheo mắt nhìn kĩ, người đang ở trong hồ nước, hơi nước lượn lờ , người đó chậm rãi đứng lên, mái tóc đen mượt xõa xuống tới lưng, bóng lưng hắn lãnh khốc, vô tình, có chút băng giá, lạnh lẽo. Nàng dù nhận ra đây không phải là sư phụ nàng nhưng vẫn có chút hiếu kì. Dáng vẻ của hắn thật xa cách, lạnh lẽo như băng, ngạo khí tỏa ra xung quanh hắn vừa thu hút kẻ khác, vừa khiến kẻ đó phải e dè khiếp sợ. Bóng nước văng tung tóe, hắn bước đến khoác trên mình một chiếc trường bào trắng. Tuy chỉ nhìn bóng lưng, nhưng nàng tin chắc tên này không đơn giản. Không hiểu sao, khi nhìn vào hắn nàng lại có cảm giác gì đó rất lạ, giống như lần đầu tiên nàng gặp Mặc Ảnh

Không lẽ, vị các hạ này cũng là dị nhân giống ta sao?

Hắn trông đáng sợ như một vết cắt chí mạng xuyên ngay tim, nàng tin rằng tiếp xúc với hắn sẽ rất phức tạp

Vèo

"

Một chiếc lá bỗng dưng bay đến nàng với tốc độ rấtnhanh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.