Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 165: Vương Dạ Nguyệt, ta sẽ bảo vệ ngươi!



Hắn liếc qua nhìn Tôn Hữu Thiên còn đứng hình hơn.

Lại một bất ngờ khác.

Tên tóc đỏ sử dụng lửa này có gương mặt y đúc hắn!

Vương Dạ Nguyệt cũng nhận ra, bảo sao khi nhìn Tôn Hữu Thiên nàng cứ ngỡ đã thấy gương mặt này ở đâu rồi.

" Vương Dạ Nguyệt, ngươi không sao chứ?"

Gì chứ...

Vũ Diệp Ưng một tay đỡ lấy nàng ta, tay kia ngăn không để Nhất Song Luân làm hại nàng.

Hắn....biết tên thật của ta?

" Nhất Song Luân, huynh lại đi gây rối nữa rồi phải không?"

Từ trên cao, một cô gái với mái tóc thắt bính hai bên, mắt phải nàng ta đã được tóc che phủ. Trang phục nàng ta mặc cũng được thiết kế gắn nhiều bông hoa hồng nhỏ. Bao phủ xung quanh là lớp gai nhọn và hoa hồng, đầy chết chóc, lạnh lẽo.

Cô gái này...chắc là Điệp Trị Mộc.

Nguồn ma lực dữ dội tuy đã bị che dấu bớt, nhưng ta vẫn cảm nhận được...

Điệp Trị Mộc nhìn qua Tôn Hữu Thiên, ánh mắt không khỏi bàn hoàng

" Sao lại có đến hai Nhất Song Luân thế này!"

Thế là cả Điệp Trị Mộc, Nhất Song Luân và Tôn Hữu Thiên đều đứng đó tám chuyện. Không để ý gì đến Vương Dạ Nguyệt và Vũ Diệp Ưng đã đi sang chỗ khác..

Nàng ta có chút bối rối.

Không biết nói gì cho nên lẻ...

Vũ Diệp Ưng có chút không vui, đành bắt chuyện trước.

" Vương Dạ Nguyệt, sao ngươi lại nói dối ta..."

Nàng ta có chút áy náy, như bản thân vừa phạm phải lỗi sai động trời. Nhìn gương mặt hắn lúc này như đứa trẻ dỗi hờn, khác xa với sát khí lúc nãy...

" Sớm muộn gì ta và ngươi cũng là đối thủ cả---"

" Nhưng ta sẽ không làm hại ngươi!"

Câu nói của hắn thật bá đạo a...

Ta cứ nghĩ tên Nhất Song Luân kia cũng chẳng phải người tốt đẹp gì thì đội trưởng của hội hắn cũng như thế. Phải là một kẻ có trái tim lạnh, mặc kệ mọi thứ, bất chấp lấy lợi ích của hội...

Vương Dạ Nguyệt vỗ vai hắn.

" Ngươi như vậy không sợ ảnh hưởng đến lợi ích của hội sao?"

Vũ Diệp Ưng bình thãn lắc đầu.

" Ta sẽ bảo vệ ngươi mà không ảnh hưởng đến chúng!"

Ha...

Lại thêm một kẻ muốn bảo vệ ta.

Sau đó lại đâm cho ta một nhát?

" Vậy nếu mục đích của chúng là gϊếŧ ta?"

Trong ánh mắt Vương Dạ Nguyệt ánh lên một ý cười.

Là ngươi diễn kịch quá tốt hay quá dại khờ đây Vũ Diệp Ưng?

Hắn ta im lặng một hồi cũng lên tiếng.

" Ta sẽ xuống tay với chúng."

Ánh mắt kiên định của hắn làm nàng ta ngạc nhiên. Nhìn hắn không giống như đang đùa giỡn chút nào...

Chút ấm áp này của ngươi, ta lại không dám nhận...

Vương Dạ Nguyệt đưa tay xoa đầu hắn, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Đôi mắt màu tím sẵm của hắn lại ánh lên một nỗi buồn kì lạ, dáng vẻ tàn khốc của hắn cũng dịu đi.

Nàng cười nhẹ nhàng rồi quay lưng đi.

" Nói trước bước không qua. Cũng có kẻ...từng nói bảo vệ ta."

Ánh mắt của nàng dần tối sầm lại.

Sư phụ cũng từng nói sẽ bảo vệ ta, sẽ ở mãi bên cạnh ta.

Đến cuối cùng thì như thế nào! Bây giờ trong lòng hắn chỉ còn sự thương hại!

Ta cứ ngỡ hắn sẽ mang lại cho ta mái ấm, nhưng thứ hắn tặng ta lại là một nhát dao và quay lưng đi với người hắn yêu thương...

Ám khí từ Vương Dạ Nguyệt ngày càng hừng hực, thần khí nàng cầm trên tay cũng bị ảnh hưởng, uy lực gia tăng theo.

Dạ Nguyệt...

" Chuyện của ngươi và tên Mặc Ảnh, ta đã nghe Điệp Trị Mộc kể lại rồi."

" Ta sẽ không như hắn."

Vương Dạ Nguyệt xoay lại nhìn hắn mà cười dịu dàng.

Bản thân ta cũng chỉ giúp hắn một lần, mà lần đó không hẳn là tự nguyện. Thế mà hắn lại mang ơn ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.