Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 18: Có thích khách!



Mặc Ảnh nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu. Dù sao cũng chỉ có thái hậu và hai giai nhân ở đây. Những kẻ khác đều lui ra ngoài. Hắn cũng không thích những kẻ nhìn vào hắn mà bàn tán.

Xoạc

Một chiếc lá bị mũi tên lạ đâm trúng, bay đến chỗ Lí Diệu thái hậu.

Có thích khách?

Nhanh như chớp, Vương Dạ Nguyệt biến mất, để lại cái bóng đen, khinh công đến phía mũi tên mà bắt lấy. Mũi tên tẩm độc bị bẽ gãy làm đôi. Mọi chuyện diễn ra chưa đến hai giây, cả nha hoàng và thái hậu đều không kịp phản ứng. Đơ người một lúc, hai nha hoàng liền kêu lớn :"Có thích khách! Chúng muốn ám sát thái hậu!"

Nội công thâm hậu, hành động chớp nhoáng, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.

Thái hậu nhìn dáng vẻ lãnh khốc, tôn thượng của Vương Dạ Nguyệt, bây giờ nàng đã hiểu phần nào. Nàng ta cẩn thận như vậy vì xung quanh nàng luôn tràn ngập nguy hiểm. Nếu không có vị cô nương tôn kính này, thì e rằng ai gia đã mất mạng rồi.

Vương Dạ Nguyệt thấy hắn định tẩu thoát, định nhanh chân bắt hắn thì Mặc Ảnh đã cản nàng lại. Nàng có chút không hiểu, nhìn lên thì thấy hắn trong lúc cố gắng tẩu thoát, đã bị mất khống chế mà lao xuống bụi cây. Đầu hắn đau như búa đổ, cả tâm trí hắn bỗng tối đen như mực, từng cơn ác mộng cuốn lấy hắn, khiến hắn đau đớn như bị dao đâm ngay yết hầu, phải ngất liệm đi. Bọn lính liền vây quanh bắt lấy hắn, áp giải hắn đi, chờ tra khảo.

Cả ba người, Lí Diệu thái hậu và hai nha hoàn đều không theo kịp chuyện gì xảy ra. Khi thấy tên đó giẫy giụa dù chẳng ai làm gì hắn. Thái hậu nhìn qua đôi mắt của Mặc Ảnh, thấy nó sáng lên như mây trời, miệng hắn cười lạnh, bà đã đoán ra được phần nào sức mạnh của hai năng lực gia đang đứng trước mặt bà

Thật không thể tin nổi!

"Thái hậu, người không sao chứ?"- một nha hoàn đỡ thái hậu đứng dậy

"Ta không sao"

"

"Mặc Ảnh đại nhân, Dạ Nguyệt cô nương, cảm tạ hai vị đã cứu mạng ta, nếu không có hai vị, hôm nay chắc hẳn là ngày về của ta rồi!"

"Thái hậu không sao là tốt rồi, đó là trách nhiệm của thần"

"

Mặc Ảnh ân cần đến đỡ tay thái hậu, dìu người trở về cấm cung nghĩ ngơi. Tin tức về năng lực của cả hai đều nhanh chóng được thổi đi khắp hoàng cung. Thái hậu đã cho người đưa hai vị đại nhân đến Hạ Sen Cung nghỉ ngơi. Trên đường đi, nhiều quan thần đi ngang đã chào hỏi, hoan nghênh họ như những vị cường giả, cao thượng, uy tôn. Ai cũng nhìn họ với ánh mắt tôn trọng, sùng bái.

Cuộc sống là vậy, cường giả sẽ được tôn sùng, kẻ yếu thì bị chà đạp như cỏ. Vương Dạ Nguyệt vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Đến khi ta thất thế, liệu bọn họ có đối xử với chúng ta như bây giờ? Dù có nơi dừng chân là điều tốt, nhưng nàng không thích sống ở nơi đây.

Thâm cung đấu đá

Dưới gầm trời, không có thứ gì giả dối hơn hoàng tộc!

Lúc nhỏ nàng cũng từng nghe phụ thân kể về sự thối nát của hoàng tộc ở Sa La Cát, ấn tượng về hoàng tộc đối với nàng đến giờ vẫn không tốt mấy.

"Lại nghĩ linh tinh rồi sao?"

"Sư phụ.."

Mặc Ảnh ôn nhu, hiền hòa như nước. Ở bên cạnh hắn hai năm, tính khí của nàng cũng có phần dịu bớt. Chỉ cần cảm thấy tức giận, nhìn vào đôi mắt của sư phụ, nàng đều thấy nhẹ đi.

"Chúng ta sẽ ở lại đây trong bao lâu?"

"

Mạc Ảnh cười hiền từ:" Khi nào con muốn, chúng ta sẽ rời đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.