Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 29: Hai ngươi cứ ở đó mà tâm tình!



"Quả là người mà Mặc Ảnh chọn làm đồ đệ! Thật đáng khâm phục!"- Huyền Chi Tử vừa nói ra một câu đáng nhẽ chỉ nên giữ trong lòng.

Hận thù, yêu thích rõ ràng!

Đây là tính cách mà ta thích nhất!

Vương Dạ Nguyệt không thua kém mà đáp lời:" Thần không dám, tí năng lực này làm sao có thể bì với hoàng thượng, văn võ toàn tài, đức cao trông rộng!"

Huyền Chi Tử nghe xong đứng hình vài giây, hắn ngỡ ngàng đôi chút, rồi bật cười khanh khách...

Người làm Mặc Ảnh phải trơ bộ mặt khốn đốn như vậy, cũng chỉ có nàng ta!

Miệng lưỡi khôn khéo thế này!

Sư huynh ta sau này mệt rồi!- Huyền Chi Tử nhìn sang vị huynh đệ chỉ ngồi im thin thít nãy giờ của mình mà lắc đầu

Ban đêm, âm thanh xung quanh thật tĩnh lặng, chỉ còn nghe mỗi tiếng gió, hòa vào tiếng cười nói của bốn người bọn họ.

"Tối mai, hoàng cung tổ chức một buổi cung yến, có mời những vị khách quý của ta ở Cát Tử Yên đến dự. Hai người ngày mai hãy cùng dự với chúng ta." Hai vị nhân tài của Phong Liên Quốc, làm sao hắn ngoảnh mặt làm ngơ được, người tài đều phải được trọng dụng, được trân quý!

"Bẩm hoàng thượng, tại hạ có điều thắc mắc..."

"Ngươi cứ hỏi!"

"Cung yến lần này hoàng thượng chỉ mời những vị đến từ Cát Tử Yên, vậy còn Sa La Cát? Họ không đến được hay...?"-Vương Dạ Nguyệt tránh nói ra hết, cố tình kéo dài vì nàng tin vị hoàng thượng này sẽ đoán được tâm ý của nàng

Nha đầu thông minh!

Huyền Chi Tử chỉ nghe câu hỏi đã nhìn ra được tư duy thông minh, nhạy bén của Vương Dạ Nguyệt. Nhưng nàng ta lại quá trưởng thành so với độ tuổi của mình. Hắn vẫn mong Yên Nhi không như nàng ta, phải suy nghĩ quá nhiều, cứ vô tư như vậy.

Yên Nhi nghe thoáng qua cũng hiểu ý nàng muốn nói gì, nếu hoàng huynh của nàng lôi kéo được người lanh lợi như vậy thì tốt rồi..

"Ta thích tư duy của Dạ Nguyệt các hạ. Bọn chúng không đến vì vốn dĩ không ai mời chúng cả."- Huyền Chi Tử sắc mặt trầm xuống, đôi mắt có ý hận

"Không giấu gì tỉ tỉ, cả Phong Liên Quốc này đều không hòa bình như vẻ ngoài hào nhoáng của nó. Riêng Tần Chi Viên và Cát Tử Yên đều là đồng minh của nhau. Chúng ta hòa thuận, thường xuyên tương trợ nhau, đặt lợi ích nhân dân lên hàng đầu. Đó cũng là một phần vì sao Tần Chi Viên và Cát Tử Yên đều phát triển vững mạnh hơn Sa La Cát. Hoàng Thất bọn chúng chỉ biết nghĩ đến bản thân, rượu chè, cờ bạc, cướp bóc của dân, khiến dân chúng đói khổ lầm than, chỉ biết than thân trách phận!"- Yên Nhi vừa nói, giọng có chút mỉa mai, câm thù.

"Thế vì sao Cát Tử Yên và Tần Chi Viên không hợp sức chống phá lại chúng, thống nhất Phong Liên Quốc?" Với lực lượng hùng nhuệ của quân Tần Chi Viên, một nửa đội quân là đủ lật đổ bọn chúng.

Huyền Chi Tử chỉ biết cười khổ, thở dài, nhìn ra phía xa xăm :"Lúc trước, ta đã bàn bạc chuyện này với Trương Liêu Vũ, nhưng mẫu thân hắn có ân tình với bọn Hoàng Thất, nhiều lần đã xin tha cho bọn chúng. Trương Liêu Vũ không muốn thấy mẫu thân hắn buồn nên đã không xuống tay!"

Trương Liêu Vũ?

Mình nghe danh hắn ở đâu rồi...

"Trương Liêu Vũ là con trai cả của gia tộc hùng mạnh nhất Phong Liên Quốc- Đại gia tộc Ngạo Ngũ Bão . Người đó chuyên ra tay cứu giúp người gặp nạn, dân chúng vô cùng biết ơn , hoàng thượng cũng từng tiếp xúc với hắn, biết hắn cùng gia tộc là người nghĩa hiệp, nên trao quyền cho họ quản lý vùng đất Cát Tử Yên cùng năm vạn quân"- Mặc Ảnh thấy Vương Dạ Nguyệt thắc mắc liền giải thích.

Đồ đệ này thật là...lúc trước cái gì không biết đều hỏi ta, bây giờ lại giữ yên lặng thế này!

"Mối quan hệ giữa bọn ta rất tốt, ngày mai gặp mặt, ngươi sẽ hiểu."- Huyền Chi Tử vừa dứt lời, liền đứng dậy "Trời cũng muộn rồi, ta về nghỉ trước..."

Hai ngươi cứ ở đó mà tâm tình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.