“Tỷ tỷ, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, dù không phải cùng mẫu thân sở sinh nhưng cũng là thân tỷ tỷ, ngươi hà tất phải bức ta đến tuyệt lộ? “ Lan Tình Huyên run bần bật, cố sức ôm lấy cây chỉ to bằng miệng chén, sau lưng nàng không đến ba bước là vực thẳm sâu trăm trượng.
Bên vách núi, gió gào thét, Lan Tình Huyên mảnh mai yếu ớt, một thân váy áo bị gió thổi tung, nhỏ yếu tưởng chừng sẽ bị gió cuốn bay xuống vực.
Đối diện Lan Tình Huyên là thiếu nữ hơn mười tuổi,chính là đại tỷ tỷ của nàng, Lan Ngọc Phương. Phía sau Lan Ngọc Phương dẫn theo mấy ma ma tráng kiện, trên mặt mỗi người đều hung thần ác sát.
Lan Ngọc Phương có gương mặt trái xoan hoàn hảo, vốn dĩ là một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng lại bị ghen tỵ cùng ác độc che mất, nàng cười lạnh: “Ta bức ngươi? Hừ, ngươi cũng không nhìn xem ngươi xuất thân là cái gì mà muốn xứng đôi cùng Cố đại thiếu gia? Nói đến cùng ngươi bất quá cũng chỉ là cái thứ nữ không có nương! “
“Nương của ta là phụ thân cưới hỏi đàng hoàng! Ta không phải thứ nữ!” Lan Tình Huyên cả giận nói.
“Cưới hỏi đàng hoàng?” Trong mắt Lan Ngọc Phương đều là ác độc: “Năm đó cũng không biết nàng dùng biện pháp gì quyến rũ khiến phụ thân cưới nàng! Nói thêm, nàng cũng đã chôn thây dưới mồ, ngươi còn đem chính mình cho là đích nữ sao? Cố phủ là dòng dõi thư hương, nương ta hiện thời là đương gia chủ mẫu Lan gia, ta mới là đích nữ, chính ta mới có tư cách xứng đôi với Cố đại thiếu gia, hắn không có khả năng sẽ cưới ngươi! Ngươi chớ trách ta ngoan tâm, muốn trách hãy trách chính ngươi ngu xuẩn!”
Từ nhỏ, Lan Tình Huyên cùng Cố Nhiễm Mặc đã có hôn ước, Cố phủ là danh môn thế gia tại Thiên Nguyên thành, Cố Nhiễm Mặc ba tuổi biết chữ nghĩa, năm tuổi biết ngâm thơ đối câu, bảy tuổi thi hương đậu tú tài, mười hai tuổi đạt Giải Nguyên, năm nay vào kinh ứng thí liền đoạt đầu bảng Trạng Nguyên.
Hắn trừ bỏ văn tài thư giỏi, bề ngoài cũng cực kỳ tuấn lãng, là đệ nhất công tử tại Thiên Nguyên thành. Cho nên hắn là kiêu ngạo của toàn thể Thiên Nguyên thành, cũng là đức lang quân trong mộng của hầu hết nữ tử tại Thiên Nguyên thành.
Lan Ngọc Phương thích hắn không phải ngày một ngày hai, hao hết tâm cơ chỉ vì để được gả cho Cố Nhiễm Mặc.
Hôn lễ của Lan Tình Huyên cùng Cố Nhiêm Mặc được định vào một tháng sau. Ba ngày trước, thân mẫu Lan Ngọc Phương, Lý thị, thiết kế cho Lan Tình Huyên đến làm lễ tạ thần tại Vạn Phật tự, Lan Ngọc Phương lấy cớ đi theo chiếu cố nàng, sau đó nhân cơ hội bày mưu đổ oan nàng trộm đồ, hôm nay dứt khoát đem nàng bức đến vực thẳm phía sau Vạn Phật tự.
Từ lúc thân mẫu qua đời, Lan Tình Huyên liền nhận hết khi dễ, mẹ kế Lý thị mặt ngoài hiền từ,kỳ thật tâm tư thâm trầm độc ác, không thiếu tính kế với nàng, phụ thân nàng, Lan lão gia cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng không hỏi đến chuyện của nàng, Lan Tình Huyên nàng vẫn luôn cố gắng chịu đựng, mong chờ có thể sớm ngày được gả vào Cố phủ, thoát ly khổ ải, không nghĩ đến lại bị Lan Ngọc Phương hãm hại, bức nàng đến tuyệt cảnh.
Lan Tình Huyên cắn răng nói: “Hắn là người xem trọng chữ tín, từ nhỏ đã học đủ thứ thi thư, tại sao lại ghét bỏ ta? Tỷ tỷ, hôm nay nếu ngươi thả ta, ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”
Lan Ngọc Phương cười ha ha nói: “Ngươi thật đúng là ngu xuẩn không ai bằng, ngươi cảm thấy nếu không có hắn bày mưu đặt kế, hôm nay ta có thể xuống tay sao?”
Lan Tình Huyên có chút ngẩn ngơ, chẳng lẻ hết thảy chuyện này là chủ ý của Cố Nhiễm Mặc?
Lan Ngọc Phương lạnh lùng nói: “Nói cho ngươi biết, hắn căn bản không muốn cưới ngươi, nếu không, hắn cũng không đem hôn kì dời rồi lại dời!”
Lan Tình Huyên ngẩn ngơ, nàng năm nay đã mười bảy, vốn dĩ nam nữ có hôn ước, mười lăm tuổi nhà trai liền có thể rước dâu, nhưng hai năm trước hắn lấy cớ tập trung ôn luyện Trạng Nguyên khoa cử mà kéo dài hôn lễ đến hiện tại.
Nàng giọng run rẩy: “Không có khả năng! Hắn không có khả năng đối với ta như vậy!”
“Dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết, ta liền cho ngươi xem một vật.” Nói rồi trong mắt Lan Ngọc Phương tràn đầy đắc ý, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, trên giấy viết chính là hai chữ "hôn thư" rõ ràng chói mắt.
Lan Tình Huyên nhìn đến cảm giác như sét đánh ngang tai, kia lại là hôn thư của Lan Ngọc Phương cùng Cố Nhiễm Mặc!.
Hôn sự ở Đại Tần phải đến quan phủ đăng ký giấy gọi "hôn thư" như vậy mới xem như hai người là phu thê chân chính.
Cố Nhiễm Mặc biết hắn cùng Lan Tình Huyên có hôn ước từ nhỏ nhưng hắn lại cùng Lan Ngọc Phương đăng ký hôn thư!
Nàng kinh hãi nói: “Chuyện này không có khả năng!”
“ Đáng thương a!” Lan Ngọc Phương tràn đầy đắc ý cùng khinh bỉ nói: “ Sự tình ngay trước mắt ngươi lại vẫn không tin, cũng không biết ngươi là giả ngu hay ngu thật! “
Gả vào Cố phủ là hy vọng cả đời của Lan Tình Huyên, lúc này hy vọng đột nhiên tan biến, gió núi vẫn tiếp tục gào thét, thân mình nàng lung lay sắp đổ.
Nàng lẩm bẩm: “Cố phủ là thư hương thế gia, Cố lang (lang quân họ Cố) đọc đủ thứ sách thánh hiền, sao lại làm ra chuyện như vậy?”
“ Nói cho ngươi biết, người Cố lang thích vẫn luôn là ta, trước nay hắn đều không có thích qua ngươi!” Lan Ngọc Phương híp mắt nói: “Đáp ứng cưới ngươi bất quá bởi vì thân mẫu ngươi có ân với Cố phủ, trực tiếp từ hôn sẽ tổn hại thanh danh của hắn, nhưng hắn tuyệt sẽ không cưới ngươi, cho nên, Lan Tình Huyên, ngươi nhất định phải chết! Chỉ khi ngươi chết, hắn mới có thể quang minh chính đại cưới ta!”
Lan Tình Huyên nghe lời này của Lan Ngọc Phương, đột nhiên nhớ tới một chút sự tình, lúc trước thời điểm Cố Nhiễm Mặc đến Lan phủ, đều sẽ đến viện Lý thị trước tiên, mỗi lần như vậy Lan Ngọc Phương đều ở đó, nàng cũng không để ý nhiều chỉ cho rằng hắn tuân thủ lễ nghi cho nên mới trước tiên đến thăm trưởng bối là Lý thị.
Hiện giờ nghĩ đến, chuyện này thì ra không đơn giản như nàng tưởng.