Tuy rằng luyện dược sư cũng rất ít ỏi, nhưng so với pháp sư không gian dường như đã tuyệt tích mà nói thì tính là cái gì chứ?
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, toàn bộ đại lục chắc chắn sẽ rúng động.
Không ngờ tới, thật không ngờ tới, nha đầu thúi này lại là pháp sư không gian. Vốn đang muốn giết nàng, hiện tại lại không thể giết. Tiểu thư chắc chắn sẽ rất vui vẻ dâng tiểu tiện nhân Tô Lạc này cho cung chủ đại nhân, đến lúc đó, sau khi khống chế tâm thần của nàng, nàng cũng chỉ có thể bán mạng cho Dao Trì cung!
Nga Hoàng càng nghĩ càng vui vẻ, nàng cười âm hiểm, từng bước một tới gần Tô Lạc, trong tay múa may trường kiếm, mũi kiếm thẳng tắp chỉ vào nàng: “Tiểu tiện nhân, lúc này xem ngươi chạy đi đâu.”
Lúc này, trong lòng Tô Lạc thật là nghẹn khuất đến chết.
Vạn dặm trường chinh, hai vạn năm ngàn dặm đều chạy rồi, mắt thấy sắp tới đích, lại ở giây phút cuối cùng bị quân địch chặn lại.
Này thật đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau, mà mình còn là con bọ ngựa kia.
Nam Cung Lưu Vân từng ngàn lần dặn dò nàng, muốn nàng cẩn thận, không thể để lộ tin tức mình là pháp sư không gian, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện tại, con át chủ bài lớn nhất của nàng bị thị nữ của Dao Trì tiên tử phát hiện… Nếu truyền ra ngoài…
Tô Lạc híp mắt lại, đáy lòng hiện lên sát ý.
Nhưng trên mặt nàng lại bất động thanh sắc, ánh mắt lạnh nhạt mà liếc Nga Hoàng một cái: “Nếu ta không đi thì sao?”
“Ngươi cảm thấy, ngươi còn có lựa chọn sao?” Nga Hoàng từ trên cao nhìn xuống, khinh thường mà liếc nhìn Tô Lạc.
Giờ phút này nàng giống như nữ vương đại nhân cao cao tại thượng, mà Tô Lạc chỉ là con kiến tùy ý nàng dẫm đạp, không hề có sức phản kháng.
Chỉ là khi Nga Hoàng nhìn thấy Nộn Lục chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất, đáy mắt nàng hiện lên kinh hãi.
Nộn Lục đã chết?
Nộn Lục và nàng lớn lên cùng nhau, cùng nhau tập võ luyện công, Nga Hoàng hiểu rất rõ võ công của nàng, không phân cao thấp với mình, nhưng nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến, Nộn Lục cuối cùng lại chết trong tay cái bao cỏ Tô Lạc này.
Thật là chết không nhắm mắt.
“Xem ra ta đúng là xem thường con tiện nhân nhà ngươi.” Nga Hoàng liếc xéo con mắt nhìn về phía Tô Lạc, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.
Nàng hận không thể một kiếm chém chết Tô Lạc, đáng tiếc hiện tại nàng không thể giết, bởi vì hiện tại Tô Lạc chính là pháp sư không gian đã sắp tuyệt tích trên đại lục, hơn nữa vẫn là pháp sư không gian không có năng lực tự bảo vệ mình.
Nga Hoàng thầm nghĩ, nếu đem Tô Lạc đi bán đấu giá, dựa vào thiên phú cùng dung mạo của tiểu tiện nhân này, hẳn là có thể đấu ra cái giá trên trời xưa nay chưa từng có!
Thật đúng là một đống tiền kếch xù làm người ta động lòng mà.
Tô Lạc nhìn khuôn mặt âm trầm của Nga Hoàng, lại quay đầu nhìn thi thể của Nộn Lục trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một nụ cười khổ.
Sao lại bị thấy được chứ, nói như vậy, Nga Hoàng chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, thủ đoạn nhỏ trước kia của mình sẽ không thể dùng được.
Tô Lạc cười khổ giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, nhưng mà Nga Hoàng lại bởi vì có vết xe đổ của Nộn Lục mà lần này rất cẩn thận.
Nàng lấy ra một sợi dây thừng đỏ thắm như máu, trói đôi tay của Tô Lạc ra sau lưng, trói kín mít, kín kẽ.