Lúc này Tô Lạc vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, phải dựa vào Nam Cung Lưu Vân vận chuyển linh lực cuồn cuộn không ngừng mới có thể duy trì sự sống.
Dung Vân lẳng lặng mà nhìn Tô Lạc, nhìn chăm chú gương mặt quen thuộc này.
“Cứu nàng.” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân lạnh băng.
Dung Vân chắp tay ở phía sau, đứng ở phía trước cửa sổ, áo bào trắng phần phật bay lên.
Hắn đang nhìn phía xa chân trời, đôi mắt không hề gợn sóng nghe thấy hai chữ này đột nhiên hiện lên dao động.
Sau một lúc lâu, ánh mắt của Dung Vân mới từ cửa sổ quay vào trong, trong mắt hiện lên chút bi ai, hơi hơi thở dài: “Không dễ cứu.”
Nếu có thể cứu, hắn sao lại không ra tay chứ?
Hắn so với bất kì kẻ nào đều hy vọng Lạc nha đầu khỏe mạnh bình an khoái hoạt vui sướng.
Nam Cung Lưu Vân dứt khoát đứng dậy, thân hình thon dài mang lại cảm giác áp bách rất mạnh, hai tròng mắt mang theo một tia điên cuồng, sáng quắc nhìn chằm chằm Dung Vân: “Cứu nàng!”
Đôi mắt của Dung Vân sâu và đen như một bức tranh thuỷ mặc, sâu đến mức không thấy đáy.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng, cặp mắt sắc bén của hắn bắn thẳng đến Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi xác định muốn cứu nàng?”
“Nếu tánh mạng của ta có thể đổi mệnh cho nàng, ta tuyệt đối nguyện ý.” Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân thâm thúy mà lạnh băng, trên người còn toát ra kiêu căng quý khí, cường thế bức người.
Dung Vân lẳng lặng mà nhìn hắn, hình như đang xem thử lời hắn nói là thật hay giả.
Lúc này Nam Cung Lưu Vân trường thân ngọc lập, đĩnh bạt hiên ngang, khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt hung ác nham hiểm, quanh thân tràn đầy sát khí: “Ngươi nói.”
Ánh mắt của Dung Vân lạnh băng thanh thiển, đáy mắt lại hiện lên một tia thâm ý.
“Muốn cứu nàng, rất khó.” Dung Vân vẫn như cũ nhàn nhạt, mờ mịt như gió: “Tuy rằng không nhất định phải trả giá bằng tánh mạng, nhưng vẫn là nguy hiểm cửu tử nhất sinh.”
“Cửu tử nhất sinh mà thôi, chỉ cần có thể cứu Tiểu Lạc, thập tử vô sinh ta cũng sẽ đi.” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân rõ ràng chiếm hết toàn bộ không gian, vang lên bên tai Dung Vân.
Ánh mắt của Dung Vân đột nhiên sáng ngời, như có thể nhìn thấu hết cả thế gian.
“Nếu đã như vậy thì ngươi ngồi xuống, nghe ta từ từ nói.” Dung Vân nhìn Nam Cung Lưu Vân, thái độ xa cách ban đầu dần dần có chút nhu hòa.
“Vết thương của Lạc nha đầu rất nghiêm trọng, nếu không cứu, ba tháng sau sẽ phải chết.”
Ánh mắt của Dung Vân mang theo một tia kiên quyết không thể nghi ngờ.
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, cả người trong giây lát đều cứng lại, trái tim co rút thành một đống bùn.
“Ngươi nói, Tiểu Lạc sẽ chết?” Khí thế của hắn vô cùng bức người, trừng mắt nhìn Dung Vân, sát khí nghiêm nghị.
“Sẽ chết.” Dung Vân không chút nào dấu diếm: “Linh khí của ngươi tuy rằng có thể duy trì tạm thời, lại không thể duy trì một đời, một năm, là kỳ hạn dài nhất.”
Nói cách khác, nếu không cứu, trong vòng một năm Tiểu Lạc sẽ chết…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân trắng bệch, hắn nhấp môi mỏng, đường cong ở cằm lạnh băng như gươm: “Ngươi nói, phải làm gì mới được.”
Mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa, hắn đều không chối từ, một lòng vì nàng.
Dung Vân khẽ nhếch gương mặt tuấn mỹ: “Ngươi từng nghe qua Xích Huyết Huyền Sâm chưa?”
Nam Cung Lưu Vân nhíu đôi mắt lại: “Khiến người ta hồi sinh Xích Huyết Huyền Sâm?”
Nam Cung Lưu Vân từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở, tri thức rất uyên bác, hắn luôn có ấn tượng với một số thứ vốn đã bị mai một trong lịch sử.
“Đúng vậy.” Dung Vân nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm nhàn nhạt, mờ mịt như gió: “Mộc Tiên Phủ có một gốc cây Xích Huyết Huyền Sâm.”
Hắn chỉ nói một câu này, sau đó không nói nữa.
Hắn tin tưởng, Nam Cung Lưu Vân hiểu.
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, lại ngơ ngẩn mà đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu, hắn hơi đổi mắt, ánh mắt sắc bén như băng đao: “Mộc Tiên Phủ?”
Là một trong mười gia tộc lớn hiện thời, ba chữ Mộc Tiên Phủ, hắn sao lại chưa nghe nói tới chứ?