Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1005: Chữa trị cho tô lạc (3)



Nhìn dung quan quá giống người kia ở trên giường, đôi mắt luôn bình tĩnh thanh minh của Dung Vân hiện lên chút chua xót, hắn hít một hơi, thần sắc khôi phục như lúc ban đầu: “Trừ biện pháp này ra, không còn biện pháp nào khác nữa.”

Vừa nói xong, bóng dáng của hắn cũng đã biến mất không thấy.

Nam Cung Lưu Vân giật mình, ánh mắt rơi xuống Tô Lạc đang ngủ say trên giường. 

Tô Lạc ngủ thật không ngon, mày liễu nhíu lại, vẻ mặt mang theo chút thống khổ.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cả người nàng đều gầy đi, thoạt nhìn làm người đau lòng cực kỳ.

Nam Cung Lưu Vân ngồi ở bên cạnh nàng, gắt gao cầm tay nàng, trên mặt là thống khổ và kiên quyết: “Lạc Lạc, ngươi nhất định sẽ không có việc gì!” 

Nhất định sẽ không có việc gì!

Cuối cùng, Nam Cung Lưu Vân vẫn đồng ý với ý kiến của Dung Vân.

Chỉ có một lựa chọn duy nhất là Mộc Tiên Phủ. 

Nhưng chuyện mở Mộc Tiên Phủ ra, cũng không phải là chuyện mà một mình Dung Vân có thể quyết định.

Muốn mở Mộc Tiên Phủ, nhất định phải có đầy đủ bốn cái chìa khóa, mà bốn cái chìa khóa này lại đang được cất giữ bởi những thế lực lớn trên đại lục.

Thành Luyện Ngục có một cái. 

Dao Trì Lý gia có một cái.

Bắc Thần thế gia có một cái.

Cái cuối cùng nằm ở Điện Lạc Vũ Lạc gia. 

Chỉ có lấy đủ bốn cái chìa khóa này, mới có thể mở cửa lớn của Mộc Tiên Phủ.

Chỉ có như vậy, mới có cơ hội xông vào Cửu Trọng Điện.

Màn đêm buông xuống, Dung Vân đã rời đi Vân Vụ Phong. 

Ba ngày sau, hắn trở lại.

Khuôn mặt luôn luôn thanh lãnh như ngọc kia mang theo một chút mỏi mệt, nhưng vẻ mặt của hắn như đã trút được gánh nặng.

“Việc này không nên chậm trễ, bảy ngày sau phải khởi hành ngay.” Dung Vân khoanh tay mà đứng, thanh lãnh như gió. 

“Bảy ngày?” Nam Cung Lưu Vân nhíu mày.

Bảy ngày quá nhanh, Lạc Lạc hiện tại còn đang hôn mê không tỉnh, chỉ sau khi dùng Sinh Cơ Đan thì thần trí mới có thể thanh tỉnh chút.

Dung Vân xua tay: “Ôm nàng, đi theo ta.” 

Nói xong, Dung Vân đã cất bước đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng luyện dược của mình.

Đã nhiều ngày, bên cạnh việc đi giải quyết chuyện bốn cái chìa khóa, hắn còn đi hái một số thảo dược quan trọng.

Lúc này, Tô Lạc đã tỉnh. 

Nàng mở to đôi mắt mê mang đánh giá xung quanh.

Phòng luyện dược của sư phụ, dù là bố cục hay ánh sáng cũng giống y hệt phòng luyện dược của Yên Hà tiên tử.

Không, phải nói là phòng luyện dược của Yên Hà tiên tử hoàn toàn mô phỏng theo phòng luyện dược của sư phụ mới đúng. 

Một cái dược đỉnh cao bằng người, bên dưới là lửa thiêu cắn nuốt bay múa, ngọn lửa cực nóng lan tràn.

Dọc theo chân tường, có rất nhiều thùng dược liệu chất đầy thành hàng, bởi vì bị bịt kín mít nên Tô Lạc cũng không phân biệt được dược liệu bên trong là những gì.

Dung Vân rinh cái thùng thứ ba tiến tới, nghiêng thùng đổ hết toàn bộ chất lòng vào trong dược đỉnh. 

Nước thuốc chảy vào dược đỉnh cực nóng, thanh hương nồng đậm tức khắc tràn ngập khắp không gian.

“Ôm nàng ngồi vào đi.” Dung Vân nói với Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân biết Dung Vân muốn trị liệu cho Tô Lạc, không nói hai lời làm theo lời hắn. 

“Lại muốn nấu ta?” Tô Lạc tuy rằng suy yếu, nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh.

Lần trước bị Yên Hà lão vu bà nấu thiếu chút nữa hỏng mất, nàng hiện tại vẫn còn rất sợ hãi nha.

Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà xoa bóp khuôn mặt gầy nhỏ hiện tại của nàng, tươi cười ôn nhu: “Đại sư có chừng mực, đừng lo lắng.” 

Thanh âm nhẹ nhàng dịu dàng như vậy, khắp thiên hạ, Nam Cung Lưu Vân cũng chỉ nói với một mình Tô Lạc mà thôi.

Tầm mắt của Dung Vân nhẹ nhàng rơi xuống trên người Nam Cung Lưu Vân.

Hắn khoanh tay mà đứng, trường bào nhẹ nhàng tung bay, nhìn như thanh lãnh xa cách, cách xa người ngàn dặm. 

Nhưng lúc này, ánh mắt mà hắn dùng để nhìn Nam Cung Lưu Vân lại mang theo một chút thưởng thức.

Một người có thiên phú tốt đến đâu, tu vi có cao đến mức nào, cũng không nhất định có thể được Dung Vân đại sư thưởng thức.

Thứ mà Dung Vân nhìn trúng chính là tình yêu sâu đậm của Nam Cung Lưu Vân. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.