Trong phòng treo một viên dạ minh châu lộng lẫy, sáng lạn như mặt trời.
Lúc này, mùi dược bay lên nồng đậm, phác vào sâu trong mũi từng người.
Sau khi Tô Lạc ngồi vào trong dược đỉnh, Dung Vân lại bỏ vào ba loại thảo dược khác.
Ba loại thảo dược này nếu ở thế gian, mỗi một gốc cây đều có giá trị liên thành, dù ra giá cũng không có người bán, nhưng ở trước mặt Dung Vân thì cũng chỉ là một cây thảo dược mà thôi.
Trên dược đỉnh có điêu khắc hoa văn cổ xưa phức tạp, thoạt nhìn cũ kỹ mà thần bí.
Nhưng đúng là nhờ có trận văn cổ xưa này, Tô Lạc mới có thể an ổn mà ngồi ngốc trong thùng dược liệu, không cần lo lắng sẽ bị nấu chín.
Đương nhiên, so về phương diện khắc chữ trên đồ vật thì Yên Hà tiên tử kém hơn Dung Vân nhiều, dược đỉnh của nàng không có hoa vă trận pháp.
“Nằm trong dược đỉnh bảy ngày, bảy ngày sau đi ra, cơ thể của ngươi sẽ khỏe mạnh hơn một chút.” Dung Vân đại sư nhìn khuôn mặt ủa Tô Lạc, trên mặt có mê ly trong nháy mắt.
Tô Lạc suy yếu mà dựa vào vách dược đỉnh, trên mặt hiện lên một nụ cười nhợt nhạt: “Làm phiền sư phụ lo lắng, khụ khụ!”
“Đừng nhiều lời, vận công chữa thương, toàn bộ linh dược này đều phải hấp thu hết.” Dung Vân nhíu mày: “Nếu có Thất Bộ Sinh Tiếu Hoa thì sẽ càng hoàn mỹ hơn, đáng tiếc…”
Hắn biết Yên Hà có, nhưng hắn tìm khắp một trăm lẻ tám căn cứ huấn luyện, tìm khắp mọi nơi cũng không thể tìm được Thất Bộ Sinh Tiếu Hoa, thật sự là tiếc nuối.
Ngay khi Dung Vân đang muốn rời đi thì Tô Lạc lại kêu hắn lại.
“Sư phụ nói… Là đóa hoa này sao…”
Tô Lạc rất yết ớt, chỉ sử dụng một lần không gian thôi đã mệt đến không thở nổi.
Nàng mở tay ra, một đóa hoa màu xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Tay của Tô Lạc gầy trơ cả xương, nhìn qua như chỉ có một tầng xương bọc da.
Nàng gầy trơ cả xương, khiến người ta phải sinh lòng thương tiếc.
Dung Vân chuyển ánh mắt từ cánh tay sang bàn tay của nàng.
“A?” Lúc này, đôi mắt của hắn trong nháy mắt sáng ngời.
Hắn nhanh chóng đi tới trước mắt Tô Lạc, cầm lấy đóa hoa có nhan sắc kì lạ kia, không khỏi ngạc nhiên mà nhìn Tô Lạc: “Hoa này…”
Ngay cả hắn đều tìm không thấy cây hoa này, Lạc nha đầu sao có thề cầm trong tay chứ?
Tô Lạc ho khan hai tiếng, tươi cười sáng lạn mà đắc ý: “Yên Hà lão vu bà đuổi giết ta… Bởi vì ta trộm hòm thuốc của nàng… Khụ khụ khụ…”
Tô Lạc nhớ tới ngày đó lúc Yên Hà lão vu bà đang chợp mắt, mình giả trang thành thị nữ đánh cắp cái hòm của bà ta.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
Dung Vân đại sư cười cười, sủng nịch mà xoa đầu nàng: “Như thế không còn gì tốt hơn. Ngươi cầm đóa Thất Bộ Sinh Tiếu Hoa này, cách một canh giờ thì ăn một cánh hoa.”
Thất Bộ Sinh Tiếu Hoa, có thể tinh luyện vô số dược liệu.
Hiện tại Tô Lạc vô cùng suy yếu, dược vật được tinh luyện hết mức mới có thể hấp thu dễ dàng, bằng không chính là nuốt cả quả táo bị nghẹn họng.
Cho dù dược liệu có tốt đến mức nào, nàng vẫn sẽ lãng phí mất phân nửa.
Nhưng giờ thì tốt rồi, có Thất Bộ Sinh Tiếu Hoa, vấn đề này đã được giải quyết.
Dung Vân cười khổ mà lắc đầu.
Cho dù đã bị thương thành như vậy, vận khí của Lạc nha đầu vẫn là không ai địch nổi.
Tùy tiện lấy ra một gốc cây cũng là linh thảo cấp cao.