Nam Cung Lưu Vân xụ mặt, nói nghiêm túc lộ ra tia sủng nịnh: “Cứ như vậy đi, thân mình ngươi chịu giá rét không nổi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ho khan như trước không ngừng?”
Chuyện xảy ra lúc trước, bây giờ Nam Cung Lưu Vân nghĩ lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Sau khi tuyết rơi đầu mùa, ánh nắng tươi sáng, nha đầu Tô Lạc đem áo lông cừu cởi ra, lúc này gió vừa mới thổi, liền bị phong hàn nghiêm trọng, muốn ngừng ho cũng không được.
Trong thành Bắc Mạc Nam Cung Lưu Vân ôm nàng đi tìm đại phu, cuối cùng, Tấn Vương điện hạ thô bạo của chúng ta trực tiếp trói ngự y tới.
Uống vài ngày thuốc, Tô Lạc mới đỡ hơn một chút.
Có điều chuyện này, để cho Nam Cung Lưu Vân hận ý khó có thể phai mờ.
Từ đó về sau, hắn quản Tô Lạc nghiêm túc hơn, lại sủng nịnh giống như lão bà lại giống như con gái, nhưng mà một khi nói đến việc sức khỏe Tô Lạc, hắn một bước cũng không nhường, vô cùng cố chấp.
Tô Lạc nhớ đến sự việc kia, cho nên không có kiên trì thêm, chỉ an tĩnh nằm trên nệm mềm mại, cười nhìn Nam Cung Lưu Vân bận rộn.
Tấn Vương điện hạ hóa thân thành nam nhân tốt đang bận rộn cái gì?
Tấn Vương điện hạ thông minh cơ trí, Tấn Vương điện hạ xưa nay vẫy tay thì đầu người đã rơi xuống rồi, Tấn Vương điện hạ xưa nay bày kế lập bên trong nhất định thắng vang xa ngàn dặm, hiện giờ đang rửa tay sắc thuốc cho Tô Lạc.
Thời tiết như vậy, săn bắn chỉ được một con vật, đang hơ lửa, lại bôi một tầng tương ớt ở trên, vui vẻ như vậy, đây đúng là thuận tiện nhanh chóng mà.
Có điều, Lạc nha đầu bị thương như vậy làm sao có thể ăn loại đồ ăn kém thế này được? Tấn Vương điện hạ chúng ta đương nhiên kiên quyết không cho phép.
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân đã làm một cái giá gỗ, ở trên treo một cái nồi sắt nhỏ, trong nồi nhỏ có nhiều hạt gạo tẻ thượng đẳng chắc nịch, tỏa ra mùi hương thơm lừng hấp dẫn người khác.
Trên đường đi, cả cuộc đời Nam Cung Lưu Vân chưa bao giờ phải xuống bếp, miễn cưỡng đã luyện thành một tay đầu bếp giỏi.
Bởi vì bị cái miệng nhỏ kia của Tô Lạc bắt bẻ à.
Những thức ăn đó, nhiều một viên muối thiếu một chút tiêu, nàng đều có thể bắt bẻ từng thứ.
Dưới nồi sắt, ngọn lửa hiu hiu cháy, gạo tẻ cũng theo nhịp điệu từ từ chín.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, màn đêm dần buông xuống.
Rất nhanh, trời đất giống như được bao quanh bởi một tầng lụa mỏng màu đen, mơ hồ không thấy rõ.
Gió tuyết cũng dừng lại, bốn bề yên tĩnh đáng sợ.
Gạo tẻ vừa chín, Nam Cung Lưu Vân cầm chén sứ trắng đi tới, múc một chén nhỏ, đưa cho Tô Lạc cầm uống.
“Cũng không tệ lắm.” Tô Lạc hài lòng gật đầu.
Đôi mắt đen nhánh kia của Nam Cung Lưu Vân lập tức như sao trên bầu trời đêm, ánh sáng lấp lánh, sáng ngời mà lộng lẫy.
“Ngươi thích là được rồi.” Nam Cung Lưu Vân vui mừng nói.
Có điều trên mặt hắn đang tươi cười đột nhiên xuất hiện một tia lạnh lẽo.
Tô Lạc thấy hắn không vui, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Nam Cung Lưu Vân cười dịu dàng xoa đầu nàng: “Không có gì, có mấy người không liên quan, không cần để ý đến họ.”
Nam Cung Lưu Vân nói nhẹ nhàng như vậy, Tô Lạc thật sự không cho là như vậy.
Vào mùa này, mạo hiểm đi vào gió tuyết hướng cực bắc, nơi này sẽ có người thường sao?
Lúc Tô Lạc đang hết sức buồn bực, ở phía trước xuất hiện một bóng người mờ ảo.
Hắn chính là người đi đầu.
Chỉ thấy hắn một bộ đồ xanh lam, nhẹ nhàng như gió.
Trên mặt mày kiếm sáng láng, tuấn tú bất phàm, ngũ quan hài hòa, ôn nhu nhã nhặn lại không mất đi vẻ mạnh mẽ của nam nhân.