Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1017: Hành trình đi mộc tiên phủ (11)



“Tô Lạc có điểm gì tốt hơn ta? Nàng có thiên phú tốt hơn ta? Nàng thăng cấp nhanh hơn ta? Nàng có gia thế tốt hơn ta? Nàng xinh đẹp hơn ta sao?” Lý Dao Dao vừa khóc vừa lớn tiếng: “Thua dưới tay nàng, ta không cam tâm, thật sự không cam tâm!”

Bàn tay Nam Cung Lưu Vân nắm chặt lại.

Lạc Lạc của hắn là nha đầu tốt nhất cả thiên hạ, ngay cả cái móng tay của Lý Dao Dao cũng không bằng nàng, như thế nào còn mặt mũi mà đứng đây lớn tiếng?

Vì thế, Tấn Vương điện hạ của chúng ta ánh mắt lơ đãng liếc Lý Dao Dao một cái, thanh âm lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm: “Ngươi không cam lòng, liên quan ta sao?”

Ngươi không cam lòng, liên quan ta sao?

Tám chữ, đơn giản rõ ràng, lạnh nhạt vô tình, lại triệt để cự tuyệt Lý Dao Dao.

Tình cảm trên thế giới này, lạnh nhạt chính là đả thương con người ta nhất. 

Bây giờ, Nam Cung Lưu Vân không chút kiêng kị nào biểu lộ hắn lạnh nhạt tuyệt tình ra bên ngoài.

“...” Thân hình Lý Dao Dao loạng choạng, cơ hồ sắp ngã.

Nam nhân phía sau nàng nhíu chặt mày lại, hắn không vui nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Tam sư đệ, ngươi thay đổi rồi.” 

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt bắn về phía Tư Đồ Minh.

“Việc này không liên quan đến ngươi.” Nam Cung Lưu Vân nhíu mày.

Tư Đồ Minh là sư huynh của Nam Cung Lưu Vân và Lý Dao Dao, đứng hàng đệ nhị. 

Xưa nay là người ôn hòa nhã nhặn, luôn giữ sự bình tĩnh, ở trong sư huynh muội có uy danh.

“Tam sư đệ, nói thế nào thì sư muội Dao Dao cũng là thanh mai trúc mã cùng ngươi lớn lên, bây giờ ngươi làm như vậy, không khỏi khiến người khác cảm thấy đau lòng.” Vẻ mặt Tư Đồ Minh lộ vẻ không vui.

Vừa nói những lời này, ánh mắt Tư Đồ Minh lạnh băng bắn về phía trong ngực Nam Cung Lưu Vân. 

Tô Lạc bị bọc kín mít, Tư Đồ Minh nhìn không rõ lắm, nhưng theo bản năng, hắn không thích vị cô nương trong ngực Tam sư đệ.

Cảm giác Nam Cung Lưu Vân vô cùng nhạy bén, một ánh mắt của Tư Đồ Minh, hắn liền biết đối phương không yêu thích Tô Lạc.

Lạc Lạc của hắn, hắn hận không thể mang cả thiên hạ cho nàng chơi đùa, bây giờ Nhị sư huynh lại không thích Lạc Lạc của hắn. 

Tấn Vương điện hạ của chúng ta cảm thấy không vui vẻ rồi.

Mà tức giận này của hắn lại dắt đến trên người Lý Dao Dao.

“Nói chuyện không hợp, nửa câu cũng là nhiều, các ngươi đi đi.” Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt nói. 

Nếu không phải trên người Lý Dao Dao có mang theo chìa khóa Dao Trì Cung, nếu không phải trên người Tư Đồ Minh có mang theo chìa khóa thành Luyện Ngục, dựa vào tính cách kiêu ngạo của Tấn Vương điện hạ, sao có thể dễ dàng thả người đi như vậy.

Nhưng mà Tấn Vương điện hạ muốn lui nửa bước, đối phương lại hoàn toàn không có ý định muốn lui, ngược lại được nước làm tới.

Tất cả lực chú ý của Lý Dao Dao đều tập trung trên người cô nương béo tròn trong ngực Nam Cung Lưu Vân. 

“Nàng là ai?” Thân hình Lý Dao Dao bất động, trong giọng nói lại mang theo tia trách cứ.

Nàng cũng không nghĩ đến, nàng có tư cách gì chỉ trích Nam Cung Lưu Vân ôm cô nương khác?

Tư Đồ Minh cũng không đi, hắn kiên định đứng bên cạnh Lý Dao Dao, làm hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng. 

Từ nhỏ đến lớn, Tư Đồ Minh giống như một vị đại ca, sủng nịnh bao dung Lý Dao Dao vô điều kiện.

Bởi vì hắn rất sớm đã bắt đầu thích nàng rồi.

Bởi vì Lý Dao Dao thích Nam Cung Lưu Vân, cho nên Tư Đồ Minh vĩ đại chủ động lui lại, thậm chí là trung tâm chúc phúc. 

Nhưng mà có một ngày, Lý Dao Dao khóc lóc chạy tới nói với hắn, Nam Cung Lưu Vân không cần nàng nữa, hắn bị nữ nhân khác đoạt đi rồi.

Ở trong mắt Tư Đồ Minh, vị Dao Trì tiên tử không dính khói bụi phàm tục này, chính là nữ thần của hắn.

Hắn làm sao có thể cho phép nữ thần của mình chịu ủy khuất? Cho dù là sư đệ hắn xem trọng nhất Nam Cung Lưu Vân, nhưng cuối cùng so với nữ thần, sư đệ tính là cái gì cơ chứ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.