Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1019: Biến cố trong hành trình (2)



“Tô Lạc, ngươi thật sự là người mà lão vu bà muốn tìm.” Lý Dao Dao hận nghiến răng nghiến lợi.

Ghen ghét, trong mắt nàng bây giờ toàn là tia ghen ghét điên cuồng.

Chỉ đáng tiếc, lão vu bà đã chết mất rồi, nói cách khác liền có thể dùng chiêu mượn đao giết người. 

Đôi mắt Tô Lạc khẽ chuyển, khóe miệng kéo lên nụ cười châm biếm: “Đúng à, mẫu thân ta là ai chắc hẳn ngươi cũng biết à?”

Mẫu thân của Tô Lạc, thần nữ bệ hạ năm đó vang danh trên khắp Đại Lục, ai không biết, ai không hiểu?

Nghiên Hoa bệ hạ, trong tường giơ tay lá chắn đã tan thành mây khói, nàng ra lệnh một tiếng, vô số cường giả vì nàng xông vào nơi dầu sôi nước bỏng. 

Năm đó nàng là thủ lĩnh của cả khối Đại Lục, biết bao người theo phục tùng, Dao Trì nhà họ Lý nhỏ bé há có thể chống lại sao?

Lời Tô Lạc nói, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào ngực Lý Dao Dao.

Vừa rồi nàng không cam tâm la lớn, nàng xinh đẹp hơn Tô Lạc, bây giờ kết quả tự mình xấu hổ. 

Vừa rồi nàng còn không cam tâm nói gia thế của mình lớn mạnh như vậy, nhưng mà bây giờ, ngay cả ngón tay của người ta Dao Trì nhà họ Lý cũng không bằng.

Lý Dao Dao bị nghẹn bởi lời nói của mình, trong nhất thời ngẩn ngơ đứng tại chỗ, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.

Bây giờ ngay cả một câu nàng cũng không nói được. 

Lúc này, Tư Đồ Minh cũng đang nhìn dung nhan của Tô Lạc, trong lòng chấn động cũng không thua kém Lý Dao Dao.

Sư phụ bên người hay mang theo một cái hình người khắc bằng gỗ nho nhỏ, hắn đã vô tình thấy qua một lần, khuôn mặt đó cùng với cô nương trước mắt quả thật giống nhau như đúc.

Sư phụ xem tượng gỗ kia như báu vật, từng có người bạn đồng môn không cẩn thận nhìn thoáng qua, sư phụ tức giận liền móc mắt hắn xuống! 

Sư phụ ngày thường đều tốt, nhưng chỉ cần nhắc đến cái tượng gỗ kia, lập tức như biến thành một người hoàn toàn khác vậy!

Điên cuồng, cố chấp, không thể nói lý!

Bây giờ, khuôn mặt của cô nương này y chang như tượng gỗ kia. 

Sắc mặt Tư Đồ Minh thay đổi liên tục, đáy mắt thâm sâu khó đoán, mang theo tia phức tạp.

Không ai biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.

Nam Cung Lưu Vân tức giận mang mũ nỉ đội lại lên đầu Tô Lạc, ngữ khí trách móc mang theo tia sủng nịnh: “Ai cho ngươi lấy xuống? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” 

Tô Lạc le lưỡi, má núm đồng tiền cười nhạt: “Ta sao lại yếu đuối như vậy?”

“Ngươi cho rằng bây giờ ngươi khỏe mạnh lắm sao?” Nam Cung Lưu Vân chỉ vào cái trán trơn bóng của nàng.

“Lý cô nương không phải vẫn luôn muốn biết ta là ai sao? Không cho xem mặt thì khó từ bỏ à?” Tô Lạc cọ cọ trong ngực Nam Cung Lưu Vân, giống như một con mèo nhỏ lười biếng. 

Hai người nói chuyện không coi ai ra gì, lại khiến cho sắc mặt Lý Dao Dao nhất thời cứng ngắc.

Đáng hận!

Đây là làm trò ân ái trước mặt nàng sao? Không khoe khoang sẽ chết à? 

Lý Dao Dao tức giận cơ hồ muốn nôn ra máu.

Có điều chỉ trong nháy mắt, Tô Lạc bị nàng khinh bỉ đến thấp kém, thế nhưng biến hóa một cái, từ vịt con xấu xí thành thiên nga trắng.

Không chỉ có dung mạo thay đổi, mà còn có thân phận khiến người khác kinh sợ, tất cả đều khiến Lý Dao Dao càng thêm ganh ghét! 

Trước mắt này, tất cả đều cho thấy, Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc là cặp đôi trời sinh, quả thật là duyên trời tác hợp.

Mà nàng, giống như vai hề nhảy nhót tình nguyện xen vào....

Chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ? Trong lòng Lý Dao Dao hiện lên tia ảm đạm. 

Không! Tuyệt đối không! Trong mắt Lý Dao Dao lóe lên tia kiên định.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã nhận định Nam Cung Lưu Vân, nếu như không có hắn, trên đường đời còn có ý nghĩa gì nữa?

Cho nên, mặc kệ trải qua bao nhiêu đau khổ, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ! 

Lý Dao Dao hít sâu một hơi mới có thể dẹp đi ghen ghét torng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.