Cùng lúc đó, hắn ta bày bố phong ấn trong phạm vi trăm thước, phong ấn cử động của Tô Lạc.
Hắn ta không tin lần này Tô Lạc vẫn có thể chạy thoát được!
Lần này, người mặc đồ trắng dùng mười phần sức lực!
Dùng hết toàn lực đâm một phát.
Hắn ta trợn to hai mắt, sợ rằng mình đã bị hoa mắt lần nữa.
Thế nhưng, hắn ta lại không biết rằng, hắn sẽ không bao giờ hoa mắt được nữa.
Bởi vì hắn đã vĩnh viễn ngã xuống, không bao giờ tỉnh lại được nữa rồi.
Nắm đấm vàng cuồng bạo của Nam Cung Lưu Vân tản ra khí thế điên cuồng, đập ầm ầm vào lưng hắn.
Xương cốt toàn thân của người mặc đồ trắng bị nghiền nát, vỡ vụn, cuối cùng biến thành một đống thịt nát bét, mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
Tô Lạc ở phía trước lảo đảo như sắp ngã.
Nam Cung Lưu Vân xoay người, bước nhanh tới đỡ nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng.
“Lạc Lạc!” Nam Cung Lưu Vân căng thẳng nhìn chằm chằm vào nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Từ lúc nhìn thấy trường kiếm đâm về phía Tô Lạc cho đến hiện tại, cơ thể của Nam Cung Lưu Vân vẫn đang run rẩy.
“Đáng chết!” Nhìn nàng như vậy, Nam Cung Lưu Vân tức giận đến nỗi như muốn phát điên.
Bảo bối Lạc Lạc của hắn! Những ngày này, hắn hết lòng hết dạ chăm sóc cho nàng, khó khăn lắm mới thấy Tô Lạc có chút khí huyết. Nhưng lúc này, kinh mạch trong cơ thể nàng lại trở nên hỗn loạn, trên vạt áo là vết máu loang lổ.
Nằm trong ngực hắn, Tô Lạc yếu ớt mở mắt, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười rực rỡ: “Nam Cung Lưu Vân, ta biết là ngươi sẽ tới mà.”
Tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân âm u lạnh lẽo mà khát máu, khóe mắt hơi nhíu lại tự trách mình.
“Lạc Lạc...suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là ta lại đánh mất ngươi rồi...”
Hắn đã từng thề sẽ không bao giờ để nàng phải chịu tổn thương nữa. Hắn cũng đã từng hứa sẽ bảo vệ cho nàng thật tốt. Thế nhưng hôm nay, nàng lại bị thương ngay trước mắt hắn.
Một cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc dài đen nhánh của hắn, trên khuôn mặt tuấn tú tinh tế đó tràn đầy sự đau lòng và áy náy.
Tô Lạc cười yếu ớt: “Đừng tự trách mình, đó không phải lỗi của ngươi.”
“Không, là lỗi của ta! Tuyết Lạc Toan Nghê sẽ không vô duyên vô cớ tấn công chúng ta. Trong đó chắc chắn phải có nguyên do rất sâu xa!”
Ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân hướng về phía người mặc đồ trắng bây giờ đã là một đống máu thịt lẫn lộn. Tròng mắt đen như mực của hắn phát ra u quang nhàn nhạt, quỷ dị lại khó lường.
“Vết thương trên người ngươi...” Vết máu đỏ tươi phía trước người Tô Lạc như kim châm khắc sâu vào mắt hắn.
Hai tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân hơi híp lại, thoáng hiện lên sự tàn nhẫn.
“Tiểu Thần Long đi truy bắt Hồ ly chín đuôi rồi, hy vọng có thể bắt được nó.” Tô Lạc yếu ớt dựa đầu vào ngực hắn, cọ cọ, tìm vị trí dễ chịu nhất để tựa vào.
Vừa rồi lúc chạy trốn người mặc đồ trắng, nàng đã dịch chuyển tức thời hai lần, dường như toàn bộ sức lực của nàng đã bị rút hết sạch.
Lúc này, nàng cảm thấy đầu óc mình giống như đã bị rút hết dưỡng khí, đầu óc trống rỗng, hơn nữa còn rất muốn ói.
Thấy mặt mũi Tô Lạc tái nhợt, Nam Cung Lưu Vân lần đầu tiên cảm thấy căm hận vì mình không phải luyện dược sư.
“Chúng ta đi tìm Tiểu Thần Long.” Nam Cung Lưu Vân từ trước đến nay không bao giờ ngồi chờ chết hoặc là ôm cây đợi thỏ. Thứ hắn theo đuổi là sự chủ động ra trận.
Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng đứng lên, vỗ Long Lân Mã dậy, nhanh chóng rời khỏi nền tuyết loang lổ vết máu này.
“Ba con đó Tuyết Lạc Toan Nghê đó, đều đã giết hết rồi sao?” Tô Lạc mất máu quá nhiều, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, cả người không ngừng run rẩy.
“Mới giết được hai con thôi.” Khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân lạnh lẽo mà cứng rắn. Ánh mắt băng giá như sắt, nhưng khi nói chuyện với Tô Lạc, lại ôn nhu như muốn khóc.
“Thả hổ về rừng, hậu hoạn về sau.” Giọng nói của Tô Lạc có chút tiếc nuối.
Loài Tuyết Lạc Toan Nghê có số lượng rất ít, cho nên chúng vô cùng đoàn kết. Hơn nữa, chúng lại rất ghi thù, có thù tất báo.