Nếu như giết được cả ba con thì không nói làm gì, nhưng Nam Cung Lưu Vân lại để cho một con chạy thoát.
Tô Lạc biết, với thực lực và kiến thức của Nam Cung Lưu Vân, sao lại có thể để một con chạy thoát.
Hắn là vì nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm, nên mới bỏ qua cho con Tuyết Lạc Toan Nghê thứ ba để quay lại cứu nàng.
Linh lực từ lòng bàn tay của Nam Cung Lưu Vân không ngừng truyền vào huyệt linh đài của Tô Lạc.
Vốn được ngâm người bảy ngày trong nước thuốc của Dung Vân đại sư, cơ thể của Tô Lạc đã khá hơn một chút, không cần ngày nào cũng phải liên tục truyền linh lực vào nữa.
Thế nhưng, trải qua lần này, tình trạng cơ thể của Tô Lạc chỉ trong một đêm đã trở lại như trước khi được ngâm thuốc, bị đánh quay trở lại trạng thái cũ.
Lúc này, ánh sáng óng ánh di động giữa cơ thể hai người, linh khí tỏa ra bốn phía.
Trên đỉnh núi tuyết.
Lý Dao Dao trợn mắt há mồm nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt, quả thật có khó thể tin được.
Cho đến khi Tư Đồ Minh gọi nàng.
“Dao Dao, Dao Dao!”
Lúc này, môi dưới của Lý Dao Dao đã bị nàng cắn đến nỗi chảy ra một vệt máu tươi.
“Tại sao lại như vậy?” Cơ thể của Lý Dao Dao khẽ run lên, lảo đảo như muốn ngã.
Thanh âm của nàng rất khẽ, tựa hồ như đang hỏi, lại tựa hồ như đang lẩm bẩm.
Lúc này, nàng đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xoắn xuýt, khó tin, không sao thoát ra được.
Tư Đồ Minh đau lòng nhìn Lý Dao Dao ở trước mặt, không biết phải an ủi nàng như thế nào mới phải.
“Tại sao? Tại sao nàng ta vẫn không chết? Tại sao?” Lý Dao Dao điên cuồng lắc lắc hai cánh tay của Tư Đồ Minh. Sức mạnh từ hai tay nàng rất lớn, dường như khảm vào trong da thịt của Tư Đồ Minh.
“Tiểu sư muội! Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Tư Đồ Minh vuốt tóc Lý Dao Dao, ôn nhu dỗ dành nàng: “Sự tình đã như vậy rồi, muội hãy chấp nhận hiện thực đi!”
Không giết chết được Tô Lạc, điều này lại khiến Tư Đồ Minh thầm thở phào trong lòng.
Bởi vì, cứ nhìn thấy Tô Lạc, hắn lại nghĩ đến đôi mắt thần bí khó lường của sư phụ.
Mà cứ nghĩ đến sư phụ, trong lòng hắn lại bất giác thấy sùng bái, kính sợ.
“Nhị sư huynh, muội không cam tâm! Muội không cam tâm!” Hai mắt của Lý Dao Dao đỏ ngầu, điên cuồng như người điên.
“Dao Dao, sao muội…” Lại biến thành bộ dạng như bây giờ?
Nửa câu sau, Tư Đồ Minh đã hé miệng, nhưng lại không thể nói ra được, hắn sợ sẽ xúc phạm tới Lý Dao Dao.
“Nhị sư huynh, xin huynh hãy giúp muội, hãy giúp muội một lần nữa có được không?” Lý Dao Dao không ngừng cầu xin hắn. Đôi mắt nàng hiện lên sự khẩn cầu và trông đợi.
Nhưng Tư Đồ Minh lại quay mặt ra chỗ khác.
“Nhị sư huynh, đến huynh cũng không thích muội sao? Hu hu!” Lý Dao Dao ra đòn sát thủ sau cùng, hai mắt tựa như hoa lê dính hạt mưa, trông rất đáng thương.
Tư Đồ Minh làm sao mà chịu được sự khẩn cầu và khóc lóc của nữ thần chứ?
Hắn vuốt mái tóc mềm mại của Lý Dao Dao, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Đừng khóc nữa, nhị sư huynh đồng ý với muội.”
Tư Đồ Minh giật mình nhớ tới đôi mắt đen nhánh của sư phụ.
Nhưng hắn lại cố gắng quên đi.
Thứ gì có thể quan trọng hơn nụ cười của tiểu sư muội chứ?
“Nhị sư huynh đối tốt với muội nhất!” Lý Dao Dao khịt khịt mũi, nín khóc rồi nở nụ cười, thân mật khoác tay Tư Đồ Minh, nũng nịu cọ tới cọ lui: “Có Nhị sư huynh bên cạnh Dao Dao, Dao Dao không sợ gì hết.”
Tư Đồ Minh nhìn nha đầu tính khí trẻ con ở trước mắt, liên tục cười khổ. Nếu như hắn thật sự tốt như vậy, tại sao nha đầu này lại không chọn hắn.
Lúc này, Tư Đồ Minh thâm tình chăm chú nhìn Lý Dao Dao, bàn tay bên người hắn khẽ nắm chặt lại.
Những việc hắn làm đều có chủ định, hẳn là…không sai chứ?
Thế nhưng, Tư Đồ Minh lại hoàn toàn không ngờ rằng, chẳng bao lâu sau, người mà hắn đã dốc hết tất cả để chở che và bảo vệ, cuối cùng sẽ đối xử với hắn như thế nào.