“Ở trong xe ngựa, không được xuống xe!” Nam Cung Lưu Vân lại dặn dò.
Sau khi dặn dò Tô Lạc xong, hắn lại mạnh mẽ vồ vào đầu Long Lân Mã.
Trước đó Long Lân Mã làm ra chuyện ngu xuẩn, đã bị Nam Cung Lưu Vân nghiêm khắc mắng cho một trận.
Lúc này nhìn thấy ánh mắt ngang tàng của Nam Cung Lưu Vân, Long Lân Mã liền xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Nam Cung Lưu Vân hừ mạnh một tiếng, phi thân bay đi.
Đúng như Tô Lạc nói, tiêu diệt con Tuyết Lạc Toan Nghê thứ ba này chính là trách nhiệm không thể nào thoái thác được của Nam Cung Lưu Vân.
Có điều, khi Nam Cung Lưu Vân ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người đều khựng lại.
Phía trước có hai bóng người đang chiến đấu với Tuyết Lạc Toan Nghê.
Còn hai người kia, Nam Cung Lưu Vân rất quen thuộc.
Chỉ một quyền của Nam Cung Lưu Vân đã đánh cho con Tuyết Lạc Toan Nghê hóa thành tro. Nhưng đối với rất nhiều người, sức mạnh của Tuyết Lạc Toan Nghê thật sự khiến cho người ta khó mà chống đỡ được.
Lúc này, người đang cùng chiến đấu với con Tuyết Lạc Toan Nghê kia một người là Bắc Thần Ảnh, còn người còn lại chính là Tử Nghiên.
Thực lực của Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên đều không tệ. Nhưng khi cả hai người liên hợp lại để đấu với một con Tuyết Lạc Toan Nghê đã bị thương, lại vẫn bị yếu thế.
Lúc này, bọn họ đang cực kỳ nguy hiểm, nguy cơ chồng chất.
Tuyết Lạc Toan Nghê lúc này đã phát điên, nhìn vô cùng nóng nảy.
Răng nanh sắc bén của nó phát ra hàn quang lạnh lẽo, lập tức nhào tới phía Tử Nghiên.
Bắc Thần Ảnh nổi giận gầm lên một tiếng, ngọn lửa vô biên bất ngờ tấn công Tuyết Lạc Toan Nghê.
Tuyết Lạc Toan Nghê bỏ qua cho Tử Nghiên, xoay người nhào về phía Bắc Thần Ảnh.
Nó từ bên trên nhào xuống, há cái miệng to như chậu máu ra, bộ dạng vừa dữ tợn vừa khủng bố.
Trên người của Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên lúc này có rất nhiều chỗ bị thương, máu tươi bắn tung tóe xuống dưới nền đất.
Chiến đấu lâu như vậy, bọn họ đã đến giới hạn, sức cùng lực kiệt rồi.
Tuyết Lạc Toan Nghê mặc dù nặng nề cồng kềnh, nhưng tốc độ lại nhanh như ánh sáng, trong nháy mắt đã đẩy ngã Bắc Thần Ảnh xuống đất.
Hàm răng nanh sắc bén của nó sắp đâm vào cổ họng của Bắc Thần Ảnh.
“Không được!” Tử Nghiên vội vàng kêu lên một tiếng thảm thiết, liều mạng xông lên.
Thế nhưng tốc độ của Tử Nghiên làm sao có thể sánh được với tốc độ của Tuyết Lạc Toan Nghê chứ?
Bắc Thần Ảnh sắp mất mạng dưới răng nanh của con Tuyết Lạc Toan Nghê.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể của Nam Cung Lưu Vân hạ xuống như một thiên thần.
Chỉ thấy hắn trong một bộ áo bào rộng màu mực, mái tóc đen được thắt lại bằng một dải lụa đỏ, bướng bỉnh lại cuồng dã, gian ác mê hoặc lòng người.
Gió nhẹ thổi qua, tua rua ở thắt lưng tung bay theo gió. Vạt áo dài mềm mại lộng lẫy như đám mây ấm áp lấp lánh ánh sáng.
“Lão nhị!” Bắc Thần Ảnh bị Tuyết Lạc Toan Nghê đập ngã xuống đất, lúc này tròng mắt chợt sáng lên.
Trường kiếm như một dòng suối trong vắt, trắng tuyền như tuyết.
“Soạt!”
Trường kiếm ngưng kết linh lực vô tận, đột nhiên xẹt qua phía sau lưng của con Tuyết Lạc Toan Nghê.
Con Tuyết Lạc Toan Nghê nổi danh phòng ngự, nhưng giờ xương cốt phía sau lưng đã bị đập nát, phát ra âm thanh “lạch cạch”.
Tuyết Lạc Toan Nghê quay đầu, thống khổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân, trong mắt là sự phẫn nộ xen lẫn thù hận.
Thế nhưng, không đợi nó nhảy lên tấn công, Nam Cung Lưu Vân đã tàn nhẫn chém tới một chân trước của nó.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên kết hợp lại mà vẫn bị Tuyết Lạc Toan Nghê ngược đãi, nhưng Nam Cung Lưu Vân vừa đến, tình thế đã được lật nghiêng.
Tuyết Lạc Toan Nghê có bốn chân, nhưng chỉ có một chân trước và một chân sau bị Nam Cung Lưu Vân phá hủy.
Tuyết Lạc Toan Nghê lúc này dường như không đứng được nữa.