Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1037: Mọi người gặp nhau (1)



Tuyết Lạc Toan Nghê quay đầu bỏ chạy, bản năng cầu sinh khiến cho tốc độ của nó tăng vọt đến cực hạn.

Tuyết Lạc Toan Nghê muốn bỏ chạy, nhưng Nam Cung Lưu Vân làm sao có thể cho nó cơ hội như vậy?

Con Tuyết Lạc Toan Nghê này suýt chút nữa đã hại chết Lạc Lạc bảo bối của hắn, cũng suýt chút nữa giết chết huynh đệ của hắn, Nam Cung Lưu Vân há lại có thể để cho nó rời đi. 

Nam Cung Lưu Vân giơ hắc kiếm trong tay lên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thân kiếm lóe lên một tia sáng.

Lúc này, đôi mắt của hắn híp lại đầy nguy hiểm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, như được bao phủ một lớp sương lạnh.

Hắc kiếm ẩn chứa sức mạnh trời đất, đột nhiên lao về phía con Tuyết Lạc Toan Nghê đã chạy xa mấy trăm trượng. 

Con Tuyết Lạc Toan Nghê vốn cho rằng mình đã chạy tới phạm vi an toàn, lại cảm thấy một luồng sát khí đang kéo tới.

Nó muốn tránh, những sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

“Vụt!” 

Một tiếng vang lớn vang lên, thân thể to lớn của con Tuyết Lạc Toan Nghê đột nhiên dừng lại.

Thanh kiếm lớn màu đen vỡ vụn thành từng đốm sáng lạnh.

Con thú này mặc dù ở đỉnh cao của cấp chín, nhưng lại không thể chống lại được một đòn toàn lực của Nam Cung Lưu Vân. 

Thân hình khổng lồ của nó dừng lại trên không trung, sau đó rơi xuống dưới đất, đập xuống lớp tuyết tạo thành một cái hố.

Bắc Thần Ảnh trợn mắt há mồm nhìn tất cả...

Bắc Thần Ảnh khó tin dụi mắt, rồi lại dụi mắt. 

Sau đó, phát ra một tiếng kêu kích động.

“Chết tiệt! Lão nhị, ngươi ăn cái thiên tài địa bảo hay linh đan diệu dược gì vậy? Sao thăng cấp nhanh vậy?” Bắc Thần Ảnh nhảy dựng lên khoa trương.

Mới có hai năm không gặp! 

Trước đây không phải Lão nhị cấp tám sao? Như vậy đã rất nghịch thiên rồi, nhưng con Tuyết Lạc Toan Nghê vừa rồi hai người là hắn và Tử Nghiên không đối phó được, thế nhưng Lão nhị chỉ cần một chiêu đã đánh ngã được nó.

Cái này...

“Lão nhị, ngươi ở đỉnh cao của cấp chín sao?” Bắc Thần Ảnh yếu ớt hỏi. 

Đôi mắt trắng đen rõ ràng với hàng lông mi dày rậm, chớp chớp nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân đứng chắp tay, huênh hoang hất cằm: “Cấp chín? Ta sớm đã không còn là cấp chín nữa rồi?”

“Ha ha ha! Ha ha ha!” Bắc Thần Ảnh bị kích động nhảy loạn lên. 

Hắn thực sự đã bị kích động mạnh!

Hai năm qua, để nâng cao thực lực, hắn một thân một mình xâm nhập vào khu rừng ma thú để rèn luyện, dãi nắng dầm mưa, vô số lần đối mặt với nguy hiểm, vô số lần đứng bên bờ sinh tử.

Thế nhưng, cho dù là vậy, trong bao năm qua, hắn phải khó khăn lắm mới có thể tấn thăng lên cấp tám! 

Thế nhưng, Lão nhị lại âm thầm tấn thăng lên cấp mười, cấp mười!

Cái tốc độ kiểu gì vậy? Có để cho ngươi ta sống hay không chứ?

Sau khi tiểu công tử Bắc Thần Ảnh của chúng ta kích động xong, liền giống như trái cà nhăn nheo khi gặp tiết sương giáng, ủ rũ. 

Tử Nghiên vỗ vào đầu Bắc Thần Ảnh: “Tiểu Ảnh Tử, ngươi cũng không tệ! So lên thì chẳng bằng ai, so xuống không ai bằng mình!”

Bản thân Tử Nghiên đến giờ vẫn ở cấp bảy mà.

Nói đến việc này, tròng mắt của Bắc Thần Ảnh đột nhiên sáng lên: “Ơ, tẩu tử đâu?” 

Vừa nhắc đến Tô Lạc, tròng mắt lạnh như băng của Nam Cung Lưu Vân liền hiện lên sự dịu dàng.

“Lấy tinh thể rồi!”

Có sức lao động miễn phí, thì không cần lãng phí nữa. 

Ống tay áo của Nam Cung Lưu Vân tiêu sái bay theo chiều gió, không đem theo một chút mây nào.

Lúc này, Tô Lạc đã xuống xe ngựa, nàng đứng tại chỗ, đôi mắt mỉm cười cười nhìn Nam Cung Lưu Vân.

“Sao lại ra đây?” Cánh tay dài của Nam Cung Lưu Vân duỗi ra, ôm nàng vào trong ngực. 

Tô Lạc đặt trọng lượng cơ thể mình lên người hắn, lúc này mới có thể gắng gượng đứng được.

“Thấy mấy người đánh nhau tưng bừng như vậy, ra nhìn một chút.” Tô Lạc ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, tràn đầy ý cười.

“Lạc Lạc!” Tử Nghiên kích động xông lên, nhào tới ôm lấy Tô Lạc. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.