Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1039: Mọi người gặp nhau (3)



“Được rồi à, đừng có mặt mũi đau khổ như thế nữa. Không may mắn đâu.” Tô Lạc cười nói.

“Vết thương của ngươi...” Tử Nghiên xoắn xuýt nhìn Tô Lạc: “Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”

Nàng còn nhớ lúc đó, Tam sư huynh đã tìm thấy Tô Lạc rồi, hai người bọn họ rõ ràng đã rời đi. 

Có Tam sư huynh ở bên cạnh bảo vệ, mà Tô Lạc vẫn có thể bị thương?

Nghĩ đến đây, Tử Nghiên lại trách cứ liếc nhìn Tam sư huynh mà nàng sùng bái nhất.

Tam sư huynh lợi hại như vậy, tại sao lại không thể bảo vệ tốt được cho Tô Lạc? 

Cảm nhận được ánh mắt khiển trách của Tử Nghiên, sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân vẫn như cũ, nhưng sự tự trách và hổ thẹn lại tràn ngập trong lòng.

Tô Lạc nắm tay hắn, nên có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của hắn.

“Bị bà phủ thùy già Yên Hà làm bị thương.” Tô Lạc giải thích với bọn họ. 

“Bà phù thủy già Yên Hà ư?” Tử Nghiên gần như sắp nhảy dựng lên: “Bà ta vẫn chưa chết sao?”

Nếu như là bà phù thủy già Yên Hà, thảo nào Tam sư huynh không đánh lại.

“Không, giờ bà ta đã chết rồi.” Tô Lạc mỉm cười, bổ sung thêm một câu: “Bị Nam Cung đánh chết rồi.” 

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho cả xe ngựa trở nên yên tĩnh.

Mắt của Bắc Thần Ảnh trợn tròn lên.

Miệng của Tử Nghiên há rất to. 

Cả hai người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân.

Thông tin này này đáng sợ quá!

Còn đáng sợ hơn so với thông tin hắn là cường giả cấp mười. 

Bà phù thủy già Yên Hà là cường giả tuyệt thế có danh tiếng lớn, giống như một sự tồn tại nghịch thiên, là nhân vật có thể chạy thoát khỏi sự bao vây tấn công của mười thủ lĩnh đến từ các thế lực lớn nhất, vậy mà lại bị Nam Cung Lưu Vân đánh chết?

“Việc này...chấn động quá!” Bắc Thần Ảnh cuối cùng cũng tìm lại được thanh âm của bản thân, chỉ là nghe còn có chút không thật.

Tô Lạc dịu dàng nhìn Nam Cung Lưu Vân, cười nói với Bắc Thần Ảnh: “Chuyện này đối với Nam Cung Lưu Vân, không có gì là khó hiểu cả.” 

Bốn chữ Nam Cung Lưu Vân, cũng đại diện cho sự tồn tại nghịch thiên.

Bất luận hắn làm ra chuyện gì, thì cũng đều có thể thực hiện được.

“Cũng đúng...” Âm lượng của Bắc Thần Ảnh hạ xuống. 

Ánh mắt Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân tràn đầy thứ tình cảm dịu dàng, đến người mù cũng có thể cảm nhận được, nàng có tình ý với hắn.

Hai năm trước, chỉ là Lão nhị cường thế bắt nàng ở bên cạnh hắn, nhưng nàng lại như con chim muốn sổ lồng, nàng muốn được tự do.

Nhưng sau hai năm, nàng đã cam tâm tình nguyện để hắn giữ lại bên cạnh, trái tim như mật ngọt. 

Nắm chặt nắm tay bên người, khóe miệng Bắc Thần Ảnh chậm rãi nhếch lên một nụ cười chân thành.

Nhìn thấy nàng vui vẻ, hắn thấy yên tâm rồi.

Nam Cung Lưu Vân như có điều suy nghĩ liếc nhìn Bắc Thần Ảnh, đôi mắt sâu xa đen như mực, đáy mắt bí hiểm khó lường. 

Đứa trẻ Tử Nghiên này thì thờ ơ không chú ý, nên hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ ở trong xe.

Sự chú ý của nàng đều dồn vào vết thương của Tô Lạc.

“Không phải sư phụ của ngươi là Dung Vân đại sư hay sao? Chẳng lẽ đến ngài ấy cũng không trị được vết thương của ngươi ư?” 

Sắc mặt của Tô Lạc thật sự vô cùng, vô cùng không tốt.

Gần như không cảm giác được linh khí trên người nàng.

Tử Nghiên vô cùng lo lắng. 

Tô Lạc cười khổ lắc đầu: “Vết thương lần này khá nan giải, đến sư phụ cũng phải bó tay, cuối cùng vẫn không có cách nào, mới phải lựa chọn xông vào Mộc Tiên phủ.”

“Mộc Tiên phủ mở ra trước mười năm, hóa ra là vì ngươi...” Tử Nghiên trọn to trợn to hai mắt.

“Lẽ nào hai người không biết sao?” Tô Lạc tò mò hỏi. 

“Không biết.” Tử Nghiên nghi hoặc lắc đầu: “Sư phụ ta không nói.”

“Cha ta cũng không nói.” Bắc Thần Ảnh cũng lắc đầu.

“Chẳng trách...” Tô Lạc nói khẽ một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ. 

“Chẳng trách cái gì?” Nam Cung Lưu Vân không hiểu hỏi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.